DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1687

sơn ngươi đã từng cứu một nam hài? Ta niên thiếu theo sư phụ vân du tứ
hải, tới địa giới Thương Lang sơn, bị Thiên Nhất giáo bao vây chặn đánh,
rồi bị tách khỏi sư phụ, trong lúc không cẩn thận đã ngã xuống vách núi.
Ngươi ở dưới đáy vực cứu ta, còn giấu ta ở trong sơn động, trị thương cho
ta, mang đồ ăn đến cho ta, sau đó còn dẫn ta rời núi. Những việc này ta cả
đời cũng không thể quên, ta không tin ngươi cái gì cũng không nhớ rõ!”

Quân Thư Ảnh mất kiên nhẫn, đã muốn mặc kệ hắn, nhưng những lời

này y nghe không sót một chữ. Sau khi nghe hết, Quân Thư Ản bỗng nhiên
nhíu mày nhìn Trình Tuyết Tường, trong mắt có một tia lưỡng lự không
chắc chắn.

Trình Tuyết Tường vui mừng, tiếp tục nói: “Thư Ảnh, ngươi nhớ ra rồi

phải không? Ảnh Nhẫn này ta khi đó mang theo người. Thời điểm ta đặt tên
cho nó ngươi cũng ở đó, ngươi có biết ý tứ của nó…”

“Ngươi là… Tuyết…” Quân Thư Ảnh nhíu mày nhìn Trình Tuyết

Tường, chậm rãi hồi tưởng lại.

“Thư Ảnh, khi đó ngươi gọi ta là Tiểu Tuyết.” Trình Tuyết Tường có

chút xấu hổ. Tên gọi thân mật từ thuở bé bây giờ nghe lại cảm thấy có chút
ngứa ngáy.

“Tiểu Tuyết.” Quân Thư Ảnh lặp lại một lần, rất nhiều ký ức bởi một cái

tên này mà ùa về.

Kể cả những sự kiện ở thời điểm ngay trước khi gặp Sở Phi Dương đối

với y mà nói đã như là chuyện từ mấy kiếp trước, trong khi sự kiện này còn
là chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước nữa. Rất nhiều chuyện không phải y
không nhớ được mà là y cố ý quên đi. Dù sao có nhớ cũng vô ích, có nhớ
cũng chỉ thêm phiền muộn. Quân Thư Ảnh chưa bao giờ thích tự tìm thêm
phiền muộn cho mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.