DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1715

Một bó hoa dại đột nhiên được đẩy vào từ ngoài cửa sổ, Quân Thư Ảnh

ngẩng đầu liền thấy Sở Phi Dương ở ngoài cửa sổ đang mỉm cười.

“Thư Ảnh, tặng cho ngươi.” Sở Phi Dương nói.

Bị nhét vào tay một bó hoa, Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương chống

lên bệ cửa nhảy vào phòng, mở miệng hỏi: “Các ngươi ra ngoài xem xét
tình hình, tại sao lâu như vậy mới trở về, gặp phải chuyện gì sao?”

“Không có đại sự gì.” Sở Phi Dương bưng lên chén trà của Quân Thư

Ảnh uống một hơi cạn sạch, “Hơn mười ngày nữa là đến thọ yến, bên trong
sơn trang thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta phải cẩn thận dè chừng
hơn cho nên hơi chậm chạp một chút.”

Quân Thư Ảnh gật đầu: “Ngươi hái những thứ này làm gì, không cần

làm chuyện dư thừa.” Nói xong đem hoa đặt lên bàn.

Sở Phi Dương cười nói: “Hái lúc đi ngang qua một khu vườn vắng vẻ,

bất quá cũng chỉ là vài gốc hoa dại, sẽ chẳng có ai để ý. Huống hồ, vi phu
cảm thấy, hoa này so với các loại nguyệt quý kiều sinh sinh dưỡng (các loại
hoa hồng được chăm sóc cẩn thận) thì đẹp hơn nhiều.”

Quân Thư Ảnh hơi nhíu lông mày, nói: “Đang yên đang lành ngươi lôi

nguyệt quý vào đây làm gì? Lại còn hạ thấp nó như vậy.”

“Thư Ảnh, ngươi thực rất thích nguyệt quý sao?” Sở Phi Dương hơi

buồn bực nói.

Quân Thư Ảnh đứng lên thu dọn ám khí trên mặt bàn, cẩn thận gom vào

trong túi: “Thích hay không thích cũng không có gì quan trọng, bất quá vừa
rồi là ta thuận miệng nói ra. Trái lại ngươi tại sao vùa mới ra ngoài một
chuyến liền trở nên khó hiểu như vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.