“Ngươi rốt cuộc đã làm gì đối với Sở Phi Dương?” Quân Thư Ảnh cắn
răng, không biết đã phải dùng bao nhiêu sức nhẫn nhịn để kiềm chế không
giết chết nữ tử đáng căm ghét này ngay tại chỗ.
Thánh Cô bị khí tức âm lãnh kinh người làm cho chấn động, trong nháy
mắt có chút nao núng. Nàng cố gắng trấn định, nhìn Quân Thư Ảnh nói:
“Hắn đường đường là Sở Phi Dương Sở đại hiệp, ta có thể đối với hắn làm
cái gì? Bất quá máu của ta…” Nàng vươn đầu lưỡi ra, liếm đi một vét máu
trên môi, giễu cợt cười một tiếng nói, “Chính là thứ độc nhất thế gian.”
Nàng lại nhìn về phía Trì Oanh, cười nói: “Mẫu thân, cũng bởi vì tình
tình oán oán không đáng nhắc tới của người mà ta nhiều năm như vậy sống
không bằng chết, chịu đủ loại tra tấn dày vò, kết quả là, cũng chỉ có thể dựa
vào một thân độc huyết này, người nói xem, ta là bất hạnh hay là vô cùng
may mắn đây?”
“Giải dược!” Quân Thư Ảnh cắn răng, lạnh lùng nói, lưỡi kiếm trong
tay cơ hồ muốn mất đi kiểm soát.
“Quân công tử có thể yên tâm, Sở đại hiệp sẽ không chết.” Thánh Cô
thảm nhiên cười một tiếng, “Hắn là nam nhân mà ta ái mộ, ta sao có thể
nhẫn tâm đẩy hắn vào chỗ chết!”
Nàng vừa dứt lời, lưỡi kiếm trong tay Quân Thư Ảnh dường như cứa
sâu thêm một phần. Thánh Cô không thể không ngửa đầu lên, tránh khỏi
đường kiếm sắc bén mang theo lửa giận cùng với oán hận kia.
“Ta nói, máu của ta là độc dược độc nhất thế gian.” Thánh Cô tiếp tục
nói, “Vì tu luyện ý niệm chi pháp đặc biệt của Liên Sơn tộc nhân, ta phải
uống máu của Liên Sơn tộc nhân nhiều hơn bất cứ ai. Vì không để bị phản
tác dụng, ta hàng ngày phải ngâm mình cùng với trăm loại độc trùng độc
vật. Những thứ kịch độc kia sớm đã thâm nhập vào máu của ta. Loại độc
huyết này không có giải dược! Sở đại hiệp hắn sẽ không chết, chí ít tạm