DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1820

thời sẽ không chết. Hắn chỉ phải chịu đau đớn, mỗi một lần so với lần trước
càng thêm khổ sở. Một lần độc phát là một lần hắn phải chịu sự tra tấn sống
không bằng chết. Ngày qua ngày, mỗi một ngày so với ngày trước càng
thêm thống khổ! Loại thống khổ này cũng vô pháp xoa dịu, cho đến một
ngày kia hắn không thể chịu đựng được nữa, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi hắn,
Quân công tử.”

Quân Thư Ảnh mắt lạnh nhìn nàng, tựa hồ đang đánh giá nàng nói thật

hay giả. Sau một lát y đột nhiên thu hồi vũ khí, ném thanh kiếm cho một
tên đệ tử Thanh Phong kiếm phái ở bên cạnh rồi sau đó xoay người đi về
phía Sở Phi Dương: “Nàng không có giải dược, giết!”

Một câu mệnh lệnh nhẹ bẫng của y khiến cho tiểu đệ tử kia rơi vào thế

khó xử, chỉ biết nhìn về phía Tín Vân Thâm cầu trợ.

“Quân Thư Ảnh, ngươi cần gì phải phô trương thanh thế như thế?”

Thánh Cô đột nhiên cười lạnh nói, “Nếu thực muốn giết ta thì ngươi cần gì
phải mượn tay người khác? Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể bức ta
đem giải dược ra sao?”

“Ta biết ngươi không có giải dược.” Quân Thư Ảnh nói mà không hề

ngoảnh đầu, “Ta chỉ là không muốn tự làm bẩn tay mình.”

Cao Phóng đứng dậy trả lại vị trí cho Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh

đưa tay sờ lên khuôn mặt Sở Phi Dương. Y không thể chấp nhận việc Sở
Phi Dương đang phải chịu đựng đau đớn, nhưng y sam trên người Sở Phi
Dương lúc này đã bị một tầng mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, đôi môi tái
nhợt, lông mày nhíu chặt, đau đớn biểu lộ trên khuôn mặt đều in sâu vào
tầm mắt Quân Thư Ảnh. Cảm giác đau xót âm ỉ trong ngực xộc lên hốc
mắt, một mảnh thương tâm.

Trong cơ thể mỗi một tấc xương cốt cùng với huyết nhục đều đang kêu

gào đau đớn, nhưng lại hoàn toàn không có biện pháp xoa dịu. Ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.