DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1821

thường nội lực thâm hậu đắc tâm ứng thủ (muốn sao được vậy) lúc này lại
trở thành lưỡi dao sắc bén nhất, ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, cắt lên
từng thớ da thịt, vạn tiễn xuyên tâm so với loại đau đớn này còn thua kém
vạn phần.

Nếu có thể cứ như vậy mà chết đi thì cũng coi như hạnh phúc tột cùng.

Ngược lại Sở Phi Dương vẫn gặng gượng duy trì một tia thanh tỉnh,

trong miệng đều là vị tanh của máu, nhất định đã bị hắn cắn đến lợi hại,
nhưng so với đau đớn đang phải chịu đựng thì không đáng là gì. Tựa hồ
cảm giác được Quân Thư Ảnh đã trở lại bên người, Sở Phi Dương gian nan
nâng tay lên. Mỗi một động tác dù là rất nhỏ cũng đều mang theo đau đớn
tột cùng quét qua cơ thể.

Một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, khuôn mặt mịn

màng cũng dán chặt lên đó. Vài giọt dịch thể mang theo nhiệt độ cơ thể rơi
xuống, nhưng lại giống như thiêu cháy tâm tư Sở Phi Dương.

Thư Ảnh khóc? Thư Ảnh của hắn vốn cao ngạo như vậy, lại có thể ở

trước mặt mọi người mà rơi lệ?

Lệ này là vì hắn mà rơi, nhưng điều này không phải là mong muốn của

Sở Phi Dương, hắn sao có thể muốn Quân Thư Ảnh thương tâm như thế?

Sở Phi Dương muốn an ủi y, rằng hắn chẳng qua chỉ là một thân đau

nhức mà thôi, so với đủ loại mối nguy trước đây đã từng gặp thì lần này
cũng chỉ tính là mức độ thấp nhất, không có gì nguy hiểm.

Nhưng vừa mới hé môi, lập tức một cỗ đau đớn cực hạn giống như sóng

biển khổng lồ trong nháy mắt đổ ập lên người hắn. Nếu tinh thần là một
bức tường kiên cố thì Sở Phi Dương thậm chí có thể thấy được mặt trước
của bức tường đó đang bị xung kích đến rạn nứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.