DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1826

Quân Thư Ảnh không biết đau đớn tột cùng như vậy rốt cuộc có mùi vị

ra sao, nhưng ngay cả Sở Phi Dương chưa bao giờ dễ dàng bị đánh bại mà
cũng không thể chống đỡ như vậy thì nhất định đó phải là một sự tra tấn lợi
hại.

Quân Thư Ảnh không nỡ, y không nỡ. Cho dù hiểu rõ đây là uống rượu

độc giải khát nhưng y chính là… không nỡ.

Bàn tay Sở Phi Dương đột nhiên giơ lên, cơ thể phục hồi một chút khí

lực có thể kiềm chế, hắn dùng ngón tay khẽ run run xoa nhẹ lên tai, lên tóc
Quân Thư Ảnh rồi trượt xuống khuôn mặt y.

“Thư Ảnh… Ngăn nàng ta lại.” Sở Phi Dương mấp máy đôi môi vẫn

còn lưu lại vết máu, từ trong cổ họng phát ra thanh âm khàn đục.

“Ngươi lại muốn đau đớn đến chết à!” Quân Thư Ảnh cắn răng nói.

Sở Phi Dương cư nhiên lại nở nụ cười, hắn dùng ngón tay lau đi giọt

nước mắt còn sót lại trên khóe mắt Quân Thư Ảnh, thấp giọng nói: “Rõ
ràng là khóc, vậy mà cũng không nói được hai câu dễ nghe…”

Thanh Lang chạy tới trước mặt hai người, từ trên cao nhìn xuống, đối

diện với ánh mắt của Sở Phi Dương. Sở Phi Dương rõ ràng không có mấy
phần sức lực nhưng vẫn cố gắng dùng ánh mắt mệt mỏi bất kham nhìn
Thanh Lang, khẽ gật đầu.

Thanh Lang thở dài một hơi, quay đầu lại đi đến bên cạnh Thánh Cô,

nhanh nhẹn điểm lên huyệt đạo của nàng, phất tay ám hiệu cho đệ tử áp giải
nàng đi.

Tiếng ca đình chỉ, Thánh Cô không có chút nào chống cự, chỉ ngoảnh

mặt nhìn về phía Sở Phi Dương, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu khiến kẻ khác
không thể nhìn thấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.