DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1829

Cao Phóng vội vàng rút ngân châm ra, không dám tiếp tục tùy tiện động

thủ.

Bất luận cái gì liên quan đến Vô Cực sơn trang đều quỷ dị như thế,

khiến Cao Phóng luôn luôn tự hào với y thuật của mình cũng không khỏi
cảm thấy hết sức bất lực.

Tín Vân Thâm đi tới bên cạnh y, đưa tay kéo kéo ống tay áo Cao Phóng:

“Tiểu Phóng, đây không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần tự trách
mình.” Nói xong cũng lo lắng nhìn về phía Sở Phi Dương.

Sau khi ngân châm được rút ra, cơn đau đớn chưa dứt khiến Sở Phi

Dương không ngừng run rẩy, bàn tay vẫn còn gắt gao cào xuống nền đá,
máu tươi đỏ thẫm từ đầu ngón tay rỉ ra.

Quân Thư Ảnh nghĩ không ra biện pháp để xoa dịu nõi thống khổ hắn

đang phải chịu đựng, biết là vô ích nhưng vẫn dùng hai tay lau đi một tầng
mồ hôi lạnh còn đọng trên trán hắn.

Y cắn chặt môi, dốc hết ôn nhu trước nay chưa từng có nhưng đau đớn

của Sở Phi Dương vẫn không hề thuyên giảm một phần. Kia ánh mắt anh
tuấn, hàm chứa ôn nhu vô tận vẫn đang nhắm chặt. Kia đôi môi luôn mang
theo ý cười hiện tại còn loang lỗ vết máu.

Quân Thư Ảnh rốt cuộc kiềm chế không được, mạnh mẽ cúi đầu, đem

môi mình dán chặt lên môi Sở Phi Dương.

Bất chấp trước mặt người khác, lúc này y nguyện ý yếu thế, nguyện ý

đòi hỏi, chỉ cần Sở Phi Dương không còn phải chịu dày vò như vậy nữa thì
y cam nguyện làm tất cả.

“Ngươi nói ta hôn ngươi, sẽ là linh dược của ngươi. Sở Phi Dương,

ngươi chưa bao giờ gạt ta…” Môi kề môi, Quân Thư Ảnh nhắm hai mắt lại,
dùng thanh âm khàn khàn nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.