Sở Phi Dương cười cười ghé sát vào người y, thoải mái nâng cằm y lên,
đem đôi mô tái nhợt có chút lành lạnh của mình đặt lên môi y, đầu lưỡi ở
trên hàm răng khẽ luồn lách, không mất một chút sức lực đã có thể dễ dàng
tiến vào trong.
Quân Thư Ảnh buông thùng gỗ trong tay ra, dùng tư thế hơi khom
người, không được tự nhiên đem môi đưa đến bên miệng người khác, mặc
người ta thân mật. Vài sợi tóc dài rơi vào trong nước, dây dưa, chìm nổi
dưới mặt nước cùng mái tóc của Sở Phi Dương.
Một người tắm xong, hai người ướt sũng, Quân Thư Ảnh thấy y phục
trên người mình nhếch nhác, cũng dứt khoát tắm rửa sạch sẽ rồi mới thay
đổi y phục, thanh thanh sảng sảng.
Sở Phi Dương trong người có độc, tuy rằng hiện tại không phát tác,
nhưng dù sao so với ngày thường vẫn là hư nhược hơn rất nhiều. Không thể
vẫn khởi nội lực, khí lạnh cuối thu cũng có chút khó chịu. Quân Thư Ảnh
thấy vậy liền đem vài món xiêm y thật dày mặc lên người cho Sở Phi
Dương.
Buổi tối mọi người vẫn như cũ tụ họp cùng ăn cơm, Sở Phi Dương với
khuôn mặt tái nhợt được bọc trong áo cổ lông xuất hiện cùng Quân Thư
Ảnh lập tức khiến những người khác liếc mắt nhìn nhau.
Thanh Lang chỉ vào hắn cười ha ha: “Bộ dạng này của Sở huynh ngược
lại rất phong tình, ta trước đây như thế nào không phát hiện ra chứ? Thật sự
là quá sơ sót, này là tội lớn a.”
Sở Phi Dương cắn răng, tựa tiếu phi tiếu trả lời: “Khiến Thanh huynh
chê cười.”
Trình Tuyết Tường đưa tay nói: “Sở huynh đã như vậy, Thanh huynh
cũng đừng trêu chọc Sở huynh nữa, thực sự không tốt. “