DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1848

Sở Phi Dương đọc xong không khỏi bật cười, đem mảnh giấy đặt trước

ánh nến, đốt.

Xem ra hắn thực sự bị người ta xem như con mèo bị bệnh dễ dọa nạt

rồi.

Sở Phi Dương túm chặt áo choàng, ước chừng thời gian Quân Thư Ảnh

ly khai, liền nhấc chân bước ra khỏi cửa.

Dọc theo đường đi, hắn bước không nhanh không chậm, cũng không sử

dụng khinh công, đích đến chính là khu rừng nhỏ phía sau sơn trang.

Cơ thể ban ngày chịu độc phát dày vò đến bây giờ vẫn miễn cưỡng

không động dậy nổi, khinh công đối với hắn vào lúc này mà nói đương
nhiên cũng là một việc vất vả, không dùng vẫn là tốt hơn.

Bước tới khu rừng, gió đêm lạnh lẽo phả lên mặt.

Sở Phi Dương từng bước tiến sâu vào trong rừng, nhìn không chớp mắt,

đi về phía trước. Cây cối xung quanh xao động cành lá, thoáng như có như
không cảm giác bị người bám theo phía sau.

Cho đến khi đi thật sâu vào trong rừng, nếu tiếp tục đi nữa sẽ ra khỏi địa

giới Vô Cực sơn trang, Sở Phi Dương mới chậm rãi ngừng cước bộ, ngoảnh
lại nhìn xung quanh.

Hắn đứng ở đó, khuôn mặt được áo lông che kín hiện ra màu sắc nhợt

nhạt, toàn thân không hề có nội tức, chẳng khác nào một kẻ yếu ớt, một
chút uy hiếp cũng không có.

Trong bóng đêm có người khóe miệng vẽ ra một nụ cười mỉa mai.

Ánh sáng phản chiếu từ lưỡi đao đột nhiên chớp qua, nhất thời có hơn

mười kẻ từ bốn phíanhảy ra, ngay lập tức Sở Phi Dương đã bị bao vây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.