DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1896

Hiện tại Vượng Tài lại là biểu hiện hành động này, lẽ nào nó lại phát

hiện ra cái gì đó?

Yến Kỳ còn đang vuốt ve thân hình mạnh mẽ của Vượng Tài, muốn trấn

an nó. Lỗ tai Vượng Tài động động mấy cái lại đột nhiên dựng thẳng lên, tứ
chi duỗi ra lao như bay ra ngoài.

“Vượng Tài!” Yến Kỳ vừa vội vừa giận, vén tay áo lên muốn đuổi theo

bắt nó lại.

Hiện đang là lúc mọi người có chuyện quan trọng, con cẩu ngu ngốc

này này còn muốn gây thêm chuyện phiền phức. Yến Kỳ vội vội vàng
vàng, vừa mới nhấc chân muốn đuổi theo lại bị Cao Phóng kéo lại.

“Không cần đuổi theo, nó bốn chân trong khi ngươi hai chân, ngươi có

thể đuổi kịp nó sao?” Cao Phóng nói.

“Nhưng nếu Vượng Tài không trở lại…” Yến Kỳ cắn môi, vẻ mặt chực

khóc.

Cao Phóng thở dài một hơi, kéo Yến Kỳ ngồi xuống: “Ngươi không cần

lo lắng, ta thấy con cẩu này rất tinh minh, nó sẽ không vô duyên vô cớ mà
chạy đi.”

Thanh Tĩnh cùng với Kỳ Lân từ phía sau chạy lại. Thanh Tĩnh nắm

thanh kiếm trong tay, chém đứt vài cọng cỏ dại, nói: “Phụ thân, người
không cần lo lắng, Vượng Tài là ta huấn luyện, ta khẳng định nó sẽ trở lại.”

Sở Lân nhìn về phía xa xa nói: “Thanh thúc thúc và Tín thúc thúc hẳn là

sẽ rất nhanh tới đây hội hợp với mọi người, chúng ta không nên chạy loạn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.