DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1898

Tiếng ca kia đích thị là dựa vào nội lực để truyền đi, chỉ có Sở Phi

Dương thân bị trúng độc mới bị ảnh hưởng.

Quân Thư Ảnh nghiến răng, hận không thể lập tức quay trở lại, một

kiếm giết chết nữ nhân đáng căm ghét kia.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Trình Tuyết Tường đi tới lương đình nơi

Thánh Cô đang đứng, thình lình lên tiếng hỏi.

Lương đình này được dựng lên giữa hoa viên, nhưng hiện giờ đã là cuối

thu, bách hoa tàn lụi, lá vàng phiêu lạc, từ trong đình nhìn ra, khắp nơi đều
là một mảnh đìu hiu.

Thánh Cô đình chỉ ngâm xướng, phất ống tay áo quay người lại, nhìn

thấy Trình Tuyết Tường, nàng khẽ cười một tiếng: “Trình minh chủ, ngươi
thực sự không biết hay là giả vờ không biết?” Nàng giơ lên một cánh tay
trắng noãn, trên móng tay máu tươi còn nhuộm đỏ, tiếp tục nói: “Hắn trúng
độc của ta, mỗi ngày đến thời điểm độc phát, sẽ phải chịu đau đớn như vạn
tiễn xuyên tâm. Chỉ có tiếng ca của ta mới có thể giảm bớt nỗi thống khổ
của hắn. Ta ái mộ hắn như vậy đương nhiên không đành lòng để hắn bị đau
đớn dày vò.”

Trình Tuyết Tường hừ một tiếng, nói: “Thánh Cô hà tất phải lừa gạt ta?

Lúc này căn bản chưa tới thời điểm độc phát. Vốn nghe nói tiếng ca của
Thánh Cô có thể quấy nhiễu nhân tâm, nhưng tại hạ khuyên Thánh Cô
không nên phí sức lực. Thuộc hạ Võ Lâm minh ta sẽ hộ tống Sở Phi Dương
đến nơi an toàn. Ngươi cho rằng dựa vào mấy thủ khúc của ngươi là có thể
khống chế hắn sao? Có phần quá coi thường Sở Phi Dương đi. Ngược lại,
hắn nếu tận lực chống cự, chẳng phải càng thêm khổ cực sao, khác nào phụ
hảo ý của Thánh Cô? Tại hạ khuyên Thánh Cô nên dùng một chút tâm tư
uổng phí đó để sớm nghĩ cách cứu sống thụ thần thì hơn, đến lúc đó chúng
ta đều đạt được sở nguyện của riêng mình, tất cả đều vui vẻ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.