Nữ nhân này chạm vào điều cấm kỵ nhất của y, nàng muốn cướp đi Sở
Phi Dương từ trong tay y.
Sở Phi Dương nhìn thấy đầu lưỡi đỏ mọng như ẩn như hiện dưới bờ môi
mỏng, xúc cảm ấm áp và ẩm ướt từ đầu ngón tay truyền đến, khiến hắn
ngay tại lúc này cảm thấy tâm viên ý mãn.
Không cần quá nhiều biểu đạt lo lắng hoặc ngôn từ an ủi, những thứ đó
vào thời khắc này đều là dư thừa. Chỉ cần trầm mặc mà nhìn nhau, trao cho
nhau ánh mắt hàm chứa tất cả mọi tâm tư là đủ.
“Thư Ảnh, ngươi ở bên tai hát cho ta nghe đi.” Sở Phi Dương đột nhiên
nói, “Ngươi không phải biết cách dùng khúc âm để khống chế trùng độc
sao? Đại khái cũng giống thủ pháp của Thánh Cô, biết đâu có thể giúp ta
thoải mái một chút.”
“Nàng còn có máu của Liên Sơn tộc trợ lực, phương pháp tu luyện cùng
với ta bất đồng, chỉ sợ sẽ không có tác dụng.” Quân Thư Ảnh nói, “Bất quá,
ta… có thể hát cho ngươi nghe. Ngươi muốn nghe cái gì?”
“Cái gì cũng được, chỉ cần là ngươi hát, ta đều thích nghe.” Sở Phi
Dương cười nói.
Quân Thư Ảnh suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng xuất ra một khúc
điệu. Âm thanh của y lúc đầu có chút không rõ ràng và đứt quãng nhưng
dần dần trở nên nhịp nhàng, lưu loát hơn.
Không có ca từ, chỉ có điệu khúc nhu hòa uyển chuyển, từ miệng Quân
Thư Ảnh truyền ra ngoài thì biến thành thứ âm thanh rất tự nhiên.
Sở Phi Dương say sưa nhìn khuôn mặt của y, cơ hồ đã quên đi cảm giác
về thời gian.