DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1904

Yến Kỳ cao hứng ôm lấy Vượng Tài, hết ôm lại sờ sờ, Vượng Tài cũng

vẫy đuôi đắc ý lao vào lòng Yến Kỳ. Cao Phóng nghe xong chuyện vừa rồi
mới xảy ra, suy nghĩ một chút nói: “Võ công của Thánh Cô xuất thân từ
Liên Sơn tộc, bao gồm cả phương pháp khống chế nhân tâm. Liên Sơn tộc
nhân tựa hồ cùng với vạn vật trong tự nhiên có một mối liên kết không thể
nói rõ, chẳng hạn như việc họ dựa vào một gốc thụ thần để sống. Vượng
Tài là dã thú có linh tính, bởi vậy đối với những chuyện liên quan đến Liên
Sơn tộc và Vô Cực sơn trang, so với những người có võ công cao cường thì
nó còn linh mẫn hơn rất nhiều, có lẽ bởi vậy mà nó mới có thể phá hỏng thủ
đoạn của Thánh Cô. Nếu ta đoán không sai, thì tác dụng của nó cũng chỉ
dừng lại ở đây.” Cao Phóng có chút nuối tiếc nhìn con đại cẩu đang theo
Yến Kỳ chơi đùa vui vẻ.

“Nó có tác dụng như vậy cũng là rất tốt rồi.” Sở Phi Dương cười nói,

“Sau này nếu như Thánh Cô tiếp tục ngâm xướng, thì cứ để Vượng Tài đối
phó với nàng, tránh cho việc nàng làm phiền đến ta.” Tay hắn vặn vẹo bả
vai mấy cái, nhịn không được thở ra một hơi.

Phải chống cự lại với tiếng ca nhiễu loạn thần chí kia, tuy rằng không

khó chịu bằng lúc độc phát nhưng cũng đủ phiền phức. Sở Phi Dương lúc
này nhìn Vượng Tài, thực sự là nhìn thế nào cũng thấy nó khả ái, nhìn thế
nào cũng thấy nó thông minh.

Thanh Lang cùng với Tín Vân Thâm đã dẫn người đi xung quanh xem

xét, chọn một nơi thích hợp để hạ trại nghỉ ngơi. Một đám người bắt tay
cùng làm, đến quá trưa đã thu xếp ổn thỏa.

_____________oOo_____________

Lời tác giả: Liếm liếm cái gì… Thư Ảnh mau ngậm miệng lại! Móng

tay Dê béo kia cũng chưa tẩy rửa!

_________________

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.