DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1967

Khóe môi Thánh Cô khẽ cong lên, thế nhưng cước bộ vẫn không ngừng,

nhằm thẳng hướng vực sâu vạn trượng mà lao đi.

Quân Thư Ảnh cắn chặt môi, nhớ lại lời Cầm Anh nói, không khỏi vừa

hận vừa vội.

Y chưa từng cảm thấy căm hận một nữ tử nào như vậy, nghĩ đến bản

thân phải cứu nàng, quả thực giống như phải ăn ruồi bọ.

Quân Thư Ảnh ủy khuất chính mình như vậy để cứu một người đáng

căm ghét, Sở Phi Dương quả thật là oan gia của cuộc đời y.

Quân Thư Ảnh ở giữa không trung xé rách ngoại bào, hai tay tích đầy

nội lực, trong nháy mắt đem ngoại bào đã bị xé rách kết thành một sợi dây
dài.

Một đầu dây được quăng đi, quấn chặt lấy cánh tay Thánh Cô, không

cho nàng tiếp tục rơi xuống.

Hai chân Quân Thư Ảnh chạm xuống bờ đoạn nhai, một cước đạp

xuống một khối đá nhô lên cao, dùng sức đem sợi dây trong tay cố định
thêm vài vòng.

Quân Thư Ảnh từ vách đá thò đầu ra, lạnh lùng nhìn Thánh Cô.

Thánh Cô cư nhiên cũng ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt tựa hồ giống như

lúc trước nàng dùng để nhìn Trì Oanh và Hứa Trực, oán hận kịch liệt nhất
cũng đã phát tiết hết sạch, lúc này hai mắt của nàng chỉ còn nét mệt mỏi.

“Quân Thư Ảnh, ngươi hận ta sao? Ngươi chắc chắn rất hận ta.” Thánh

Cô nói.

Quân Thư Ảnh chỉ túm chặt sợi dây, từng chút từng chút một kéo lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.