DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1966

Trì Oanh mở miệng, cuối cùng chỉ gọi một tiếng: “Nữ nhi…”

“Ngươi câm miệng! Câm miệng!” Thánh Cô đột nhiên hét lên, “Ai cho

phép các ngươi gọi ta như vậy? Các ngươi tự cho mình là ai?”

Nàng lúc trước cố gắng bình tĩnh, rốt cuộc đến giờ phút này không thể

duy trì được nữa, hai mắt đỏ rực nhìn về phía Sở Phi Dương và Quân Thư
Ảnh, nghiến răng cười lạnh: “Sở Phi Dương, ta đã ăn thụ tâm, công lực
không hề thua kém Thánh tử. Ngươi trúng huyết độc của ta, thực sự rằng có
Thánh tử thì sẽ có thể lấy lại được một cái mạng sao? Nếu như ta phải chết
thì ngươi cũng đừng mong sống được!”

“Lời nàng nói là thật, muốn trực tiếp giải độc nhất định phải có nàng.”

Cầm Anh cũng mở miệng nói.

Thánh Cô có chút suy sụp không khống chế được lời nói, sau khi nói

xong lại bạo nộ, dưới chân đạp gió, bất thình lình tẩu thoát.

Nàng không tiếc mạng sống mà bạo phát toàn thân công lực, điên cuồng

chạy trốn, mọi người nhất thời không kịp chặn lại, chỉ có thể đuổi theo
nàng, một đường chạy thẳng lên đỉnh núi, dần dần rút ngắn cự ly.

Sở Phi Dương sớm đem nội lực Đông Long Các áp chế đến kinh mạch,

sức lực lúc này có chút không tốt, vì vậy trong số bốn người đương nhiên
Quân Thư Ảnh là người có khinh công tốt nhất, tốc độ cũng nhanh nhất.

Sở Phi Dương mắt thấy bộ pháp dưới chân Quân Thư Ảnh liên tiếp biến

hóa, bóng dángmềm mại càng lúc càng tách xa ba người bọn họ, không
khỏi nóng lòng, chưa khi nào lại cảm thấy hối hận khi đem toàn bộ bí pháp
khinh công dạy cho y như lúc này.

Thánh Cô chạy lên tới đỉnh núi, phía trước đã là đoạn nhai (vực thẳm),

nàng liếc mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy bóng dáng Quân Thư Ảnh đang
nhanh chóng tiếp cận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.