DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1987

Hắn vốn chỉ muốn đến xem qua một chút tình hình của Quân Thư Ảnh,

lưu lại quá lâu không khỏi khiến nhạ nhân nhàn thoại. Hắn lại càng không
thể tự chủ trương đánh thức y, bởi vì hắn không có lập trường để làm việc
đó.

Vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, lại nghe bên trong truyền đến một

tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Trình Tuyết Tường giật mình, vội vàng quay lại, đã thấy Quân Thư Ảnh

đang từ trên mặt đất bò dậy, chăn gối tán lạc nhất địa.

“Thư Ảnh, làm sao ngươi…” Trình Tuyết Tường vội bước tới, ngồi

xuống bên cạnh đỡ y đứng dậy.

Quân Thư Ảnh một thân y sam đơn bạc, chân không mang giày, mạnh

mẽ nắm chặt lấy cánh tay Trình Tuyết Tường, tựa hồ có chút thở không ra
hơi, hấp háy nói: “Sở… Sở Phi Dương ở đâu?”

“Sở huynh đang ở trong phòng Thanh giáo chủ, Cầm Anh cùng với Cao

Phóng đang chữa trị cho hắn, ngươi không cần lo lắng…”

Trình Tuyết Tường còn chưa dứt lời, Quân Thư Ảnh đã đẩy hắn ra, lảo

đảo chạy ra ngoài.

Trình Tuyết Tường không ngăn cản, chỉ cắn răng nhìn y ăn mặc đơn

bạc, chân cũng không kịp mang giày, lúc này hắn cũng chỉ biết túm lấy tấm
phi phong trên đầu giường rồi đuổi theo.

Vừa mới bước ra ngoài, Quân Thư Ảnh đã bị sắc trắng của bầu trời làm

cho hoa mắt. Nguyên lai chẳng biết lúc nào tuyết đã rơi, trên bầu trời vẫn
còn một vài bông tuyết tán lạc, trên mặt đất, trên mái nhà cũng sớm đã phủ
trắng một màu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.