DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 2016

Tín Vân Thâm không để ý tới ánh mắt của gia nô, sải bước ra khỏi dược

phòng, băng qua sân viện, ôm người trở về phòng ngủ của mình.

Việc đầu tiên là đóng cửa sau đó Tín Vân Thâm mạnh mẽ đặt Cao

Phóng đứng cạnh cây cột gỗ, vừa hung hăng hôn lấy hôn để, vừa lấy ra tiểu
đao ở trên đỉnh đầu Cao Phóng vạch một đường.

Hắn buông Cao Phóng ra, sau đó cũng tự mình đứng vào đó rồi vạch

một đường khác, xong xuôi tựa tiếu phi tiếu nhìn hai vết khắc đã cách nhau
rất xa, ý xấu cười nói: “Thế nào Tiểu Phóng? Lần này ngươi không còn gì
để nói nữa chứ?”

Cao Phóng lặng đi một chút, rồi đột nhiên khẽ cười, dùng một tay nắm

cổ Tín Vân Thâm, hơi nhón mũi chân, hôn lên má hắn, rồi ghé vào lỗ tai
hắn khẽ thổi một ngụm nhiệt khí, cười nói một câu gì đó.

Khuôn mặt Tín Vân Thâm trong nháy mắt đỏ lên, tai cũng chuyển sắc

như muốn nhỏ huyết. Cao Phóng thoả mãn nhìn tên gia hỏa ngây thơ không
chịu nổi chòng ghẹo này. Thình lình Cao Phóng bị Tín Vân Thâm đè ngã
xuống đất.

“A… Ngươi cái tên gia hỏa này… Ưm… tới giường… Vân Thâm…”

Ngoài cửa phòng thiếu chưởng môn, Sở đại hiệp một chưởng dẹp tan

đám gia hỏa không biết điều đang ở góc tường nghe lén, trong tai cũng
không tránh khỏi nghe được một vài thanh âm không mấy êm dịu.

Sở Phi Dương không khỏi sờ sờ cằm, ân? Thiên Nhất giáo này dạy dỗ tả

sứ Đường chủ như thế nào, tại sao lại cùng có một thói quen như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.