DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 227

việc gì cần cứ lên tiếng, cứ xem nơi đây như nhà mình là tốt rồi.”

Tống Lam Ngọc gật gật đầu. Hai người tuy trò chuyện nhưng lời nói

vẫn có chút khách sáo. Sở Phi Dương hành tẩu giang hồ từ thời niên thiếu,
kết giao rộng khắp, nên chắc chắn lời nói sẽ không mang nhiều phần khách
sáo như vậy. Nhưng vì Tống Lam Ngọc luôn mang dáng vẻ ngượng ngùng
khiến Sở Phi Dương cũng không được tự nhiên.

Tống Lam Ngọc nghe Sở Phi Dương nói, gật đầu hưởng ứng vài câu.

Đột nhiên y ngừng một chút, cúi đầu thấp hơn, thấp giọng nói: “Lâu nay Sở
đại ca bặt vô âm tính, không biết ở nơi nào. Mọi người rất lo lắng cho
huynh. Ta… cũng rất lo lắng cho huynh. Ta rất nhớ huynh.” Nói đến câu
cuối cùng, Tống Lam Ngọc trông như thể sắp đem đầu mình giấu xuống
bàn luôn cho rồi, thanh âm càng lúc càng nhỏ, gương mặt đỏ bừng.

Đối diện một Tống Lam Ngọc nhút nhát như thỏ chờ đợi mình đáp lại,

Sở Phi Dương quả thật rất đau đầu.

“A… ta cũng rất muốn tạ lỗi với các vị huynh đệ. Để mọi người phải lo

lắng là ta không tốt, sau này ta sẽ chú ý.”

Tống Lam Ngọc ngẩng mặt, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm, rồi lại mang chút

thất vọng. Sở Phi Dương tuy có chút áy náy nhưng cũng chỉ có thể giả vờ
không biết. Hai người trò chuyện vài câu, Tống Lam Ngọc liền đứng dậy
cáo từ.

Sở Phi Dương thở ra một hơi thật dài, ngửa đầu uống cạn chén trà trên

bàn rồi quay lại giường. Chợt Sở Phi Dương cảm nhận một luồng gió từ
bên ngoài thổi vào, ánh trăng sáng ngời cũng theo cửa sổ mà len vào. Sở
Phi Dương ở trên giường trở mình vài cái rồi đột nhiên đứng lên, phi thân
ra ngoài, hướng về phía chân núi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.