DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 318

Hai người vất vả lắm mới thoát khỏi mọi người để trở về khách điếm.

Sở Phi Dương lại lấy ra mấy vò rượu, cùng Quân Thư Ảnh lên mái nhà đối
ẩm(*). Hai người không nói lời nào, chỉ có vò rượu thỉnh thoảng lay động
giữa khoảng không. Đến khi tia sáng đầu tiên xuất hiện, mặt trời dần ló
dạng, khắp nơi nhộn nhịp hẳn lên. Nắng sớm bao trùm lên từng ngôi nhà,
ấm áp bình thản.

“Ngươi xem, khung cảnh an bình tuyệt đẹp như vậy, nhà nhà thì đang

phấn khởi chuẩn bị mừng năm mới. Nếu như không có chúng ta, hôm nay
nơi này chỉ còn là một đống phế tích đầy xác người.” Sở Phi Dương giơ vò
rượu lên chỉ xuống dưới.

“Không liên quan đến ta.” Quân Thư Ảnh thản nhiên nói. “Ta giết đám

thổ phỉ cũng không phải vì muốn cứu người.”

“Nhưng ngươi thật sự đã cứu bọn họ, Quân đại hiệp.” Sở Phi Dương

cười nói. “Tất cả mọi người đều cảm kích ngươi, đa tạ ngươi. Loại cảm
giác này không tốt sao?”

Quân Thư Ảnh không trả lời.

Sở Phi Dương quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Quân

Thư Ảnh, một lúc sau mới lên tiếng: “Ta nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta giao
thủ, ngươi đã sử dụng một cây tiêu, trông rất tao nhã. Sao không thấy ngươi
sử dụng nữa?”

Quân Thư Ảnh liếc hắn một cái, nói: “Vỡ rồi, ta đã ném rồi.”

Sở Phi Dương cười nói: “Ta biết cây tiêu kia có thể làm vũ khí, nhất

định là có điểm đặc biệt, chỉ sợ ta có bồi(*) cũng không bồi nổi. Chỉ là hôm
nay ta nhìn thấy một cây tiêu trên phố, thấy rất được.” Hắn đưa tay ngang
thắt lưng rút cây tiêu ra, đưa tới trước mặt Quân Thư Ảnh, nói: “Xem như
ta bồi của ngươi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.