“Nó là cốt nhục của người, không ai có thể có sự ràng buộc thân thiết
với ngươi hơn nó. Ngươi muốn chính mình xa lánh nó sao?” Sở Phi Dương
tiếp tục thấp giọng nói.
Quân Thư Ảnh nhíu mày, một lúc sau mới lên tiếng: “… Không.”
Sở Phi Dương bật cười nhẹ, Quân Thư Ảnh tránh khỏi vòng tay của
hắn. Tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm trong lòng Quân Thư Ảnh, không ồn
không nháo, cắn cắn ngón tay, im lặng ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh. Rồi
dường như cảm thấy mệt mỏi, tiểu hài tử há cái miệng có vài cái răng nanh
mới nhú lên ngáp dài, nhắm mắt dựa vào ngực Quân Thư Ảnh.Quân Thư
Ảnh sờ sờ gương mặt mềm mại của tiểu hài tử trong lòng, thấp giọng nói:
“Nó mềm mại như vậy, chỉ sợ sờ một chút liền tan vỡ.”
Sở Phi Dương cười nói: “Vậy tốt nhất là ngươi cứ đợi đến khi nó tỉnh
lại đi.” Nói xong liền cất bước rời đi. Quân Thư Ảnh nhìn hắn, nhíu mày
suy nghĩ.