DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 326

tư gì, nhưng trong lòng Sở Phi Dương cũng dâng lên một niềm vui khó tả.
Hắn nhẹ nhàng đến phía sau Quân Thư Ảnh, vòng tay ôm y. Thân thể Quân
Thư Ảnh cứng đờ, giơ tay lên muốn đẩy ra. Sở Phi Dương thấp giọng nói:
“Đừng nhúc nhích.” Quân Thư Ảnh dừng lại, thả lỏng thân thể.

“Ngươi đang xem gì vậy?” Sở Phi Dương áp mặt vào y, nhẹ giọng hỏi.

“Phong thổ tập tục của Trung Nguyên.” Quân Thư Ảnh nghiêng đầu,

thản nhiên trả lời.

Sở Phi Dương cười khẽ, đứng thẳng lên: “Ngươi xem để làm gì? Muốn

sau này ở lại Trung Nguyên sao? Có gì muốn biết cứ hỏi ta không phải là
tốt hơn sao, không ai hiểu rõ Trung Nguyên hơn ta đâu.”

Quân Thư Ảnh trầm tĩnh một lát, trả lời: “Ta chỉ tùy tiện xem thôi.”

Sở Phi Dương thở dài, vươn tay lấy quyển sách Quân Thư Ảnh đang

cầm ném lên mặt bàn, quay Quân Thư Ảnh sang phía mình, nhìn thẳng vào
mắt y, nghiêm túc nói: “Quân Thư Ảnh, ta có chuyện quan trọng cần
nói.”Quân Thư Ảnh chuyển tầm mắt sang cái ghế bên cạnh, thản nhiên nói:
“Ngồi đi.”

Sở Phi Dương ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng nói: “Quân Thư Ảnh, lời

nói ngày đó trên đỉnh thân cây… ngươi hiểu được ý ta không?”

Quân Thư Ảnh gật đầu, vẫn bình thản không chút dao động nhìn hắn.

Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc y hiểu là hiểu cái gì chứ?

“Ý của ta là, ta muốn ở bên cạnh ngươi, cùng với Tiểu Thạch Đầu.

Chúng ta là người một nhà. Hiểu không?”

Quân Thư Ảnh nhướng mày nói: “Ngươi cho ta là ngốc tử sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.