DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 340

“Đi đi. Chớ chọc sư phụ nổi giận. Các ngươi không cần lo lắng cho ta,

ta sẽ theo sau.” Sở Phi Dươn vỗ vỗ đỉnh đầu Tín Vân Thâm, đẩy hai người
về phía trước.

Tống Lam Ngọc lại nắm cổ tay Sở Phi Dương, bướng bỉnh nói: “Ta

muốn ở bên cạnh huynh. Ta chỉ sợ Sở đại ra lại ra đi, mai danh ẩn tích,
không thể tìm được.”

Tín Vân Thâm vừa muốn lên tiếng, lại bị Tống Lam Ngọc đẩy về phía

trước. “Vân Thâm, ngươi mau đi theo sau họ đi. Sư phụ nếu nóng giận thì
chỉ có ngươi chịu thiệt thôi.”

Tín Vân Thâm thấy Tống Lam Ngọc trừng mắt nhìn mình, sờ sờ đầu,

nói với Sở Phi Dương: “Ta đi đây. Đại sư huynh nhất định không được ra đi
nữa đó.”

Sở Phi Dương gật đầu cười, nhìn thân ảnh vội vàng đuổi theo mọi người

của Tín Vân Thâm. Bỗng nhiên hắn cảm thấy đầu vai chợt nặng, là do
Tống Lam Ngọc quá vui mừng là tựa đầu vào vai hắn.

Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười nói: “Chân của ngươi sao rồi?

Để ta đỡ ngươi đi.”

Tống Lam Ngọc dường như được Sở Phi Dương nhắc nhở mới nhớ tới

vết thương trên đùi mình, nhất thời nhăn mày đau đớn, dựa hẳn người vào
Sở Phi Dương, nói: “Vậy làm phiền Sở đại ca.”

Sở Phi Dương quàng tay Tống Lam Ngọc qua vai mình, vận chút sức,

để Tống Lam Ngọc bước đi không phải chạm vào vết thương trên đùi.
Tống Lam Ngọc bước theo Sở Phi Dương, không nhìn đường mà cứ si
ngốc ngắm gương mặt tuấn đĩnh nghiêng nghiêng của Sở Phi Dương.

Chuyện lần trước dường như đã xảy ra từ lâu lắm rồi, sự tình như vậy,

Tống Lam Ngọc không dám nghĩ đến chuyện gặp lại Sở Phi Dương, chứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.