DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 375

giải dược đây.”“Thanh Lang?!” Cao Phóng khẽ cau mày. “Hắn muốn làm
gì?”

Cao Phóng trầm tư một lát, Tống Lam Ngọc cứ luôn miệng đòi giải

dược, Cao Phóng cảm thấy phiền phức liền vung tay lên nói: “Ngươi câm
miệng. Ta không có giải dược. Lo chăm sóc Sở đại ca của ngươi đi, ta ra
ngoài xem sao.” Nói xong hắn liền nhanh chóng rời đi.

Tống Lam Ngọc bị Cao Phóng dọa, thối lui vài bước, nhìn người đột

nhiên rời đi, muốn gọi nhưng không dám gọi, chỉ đứng sững tại chỗ. Phía
sau đột nhiên truyền đến tiếng động, nhìn lại thì Sở Phi Dương đã dựa vào
tường thở dốc, môi xanh tím, ánh mắt hơi thất thần, ướt đẫm mồ hôi.

“Sở đại ca, huynh không sao chứ?” Tống Lam Ngọc vội đến trước mặt

Sở Phi Dương, lấy khăn ra cẩn thận lau mồ hôi cho hắn, vẻ mặt đau khổ.

Sở Phi Dương cầm lấy cái khăn thấm đẫm mồ hôi, gượng cười, nói: “Ta

không sao. Ta tự lo cho mình được, đệ đến chăm sóc Mai cô nương đi. Ta
không còn đủ sức nữa, làm phiền đệ vậy.”

Tống Lam Ngọc lại chạy đến bên Mai Hân Nhược, nhìn trái nhìn phải,

vừa nhắm mắt lại vừa mang xiêm y của Sở Phi Dương đắp kín người nàng,
rồi sau đó lại trở về bên cạnh Sở Phi Dương. Y tựa vào bên Sở Phi Dương,
ánh mắt si mê nhìn hắn. Thấy sắc mặt hắn dần hồng hào trở lại, y mới an
tâm nở nụ cười, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.