DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 407

Khóe miệng Sở Phi Dương khẽ nhếch lên cười, gương mặt thản nhiên

nhìn hai người đối diện đang ôm nhau.

Cả hai đều anh tuấn, xứng đôi vừa lứa, cả hai đều hiểu rõ nhau, trân

trọng nhau.

“Sở đại hiệp, ngươi cứ như vậy thì vĩnh viễn sẽ không thể có được

người ngươi muốn. Ngươi thậm chí không thể vượt qua được địa vị của
Cao Phóng trong lòng hắn.” Trong nhà lao tăm tối, Tống Lam Ngọc cùng
Mai Hân Nhược nằm hôn mê trong một góc. Ngoài cửa lao, ánh nến chập
chờn chiếu sáng gương mặt tươi cười của Thanh Lang.

“Ngươi can tâm sao?” Thanh Lang cười hỏi.

Sở Phi Dương lặng yên không nói, Thanh Lang cũng lặng yên không

thèm để ý. “Ta không tin Sở đại hiệp lại ngồi im chịu chết. Ngươi hiện giờ
bất động thanh sắc… là đang cá cược sao? Cược rằng Quân Thư Ảnh sẽ
không để ngươi chết?” Thanh Lang cười cười. “Nếu ngươi thua cuộc thì
sao? Còn thắng thì sao? Quân Thư Ảnh sẽ không để ngươi ngăn cản dã tâm
của hắn. Lòng tốt của ngươi lại trói buộc hắn. Không lúc nào mà hắn lại
không nghĩ cách để rời xa ngươi. Hắn căm hận ngươi, hắn không thể yêu
ngươi.”

“Vậy thì sao?” Sở Phi Dương ho nhẹ, lạnh nhạt nói.

Một nỗi lo âu hiếm thấy xuất hiện trên gương mặt Thanh Lang, hắn nhẹ

nhàng nói: “Ta chỉ muốn cứu Yến của ta. Trước kia ta đã để y chịu nhiều
đau khổ, đến nỗi mỗi lần thấy ta y đều khiếp sợ như thể gặp phải quỷ. Ta
không thể để y chịu khổ nữa.” Thanh Lang cười khổ: “Nếu ta không từ thủ
đoạn thì cũng có thể cứu y. Nhưng ta không muốn làm tổn thương Quân
Thư Ảnh, ngươi có thể tin ta. Ta với ngươi hợp tác, ắt sẽ thoát khỏi tình
cảnh này.”Sở Phi Dương trầm tư một lúc, thấp giọng nói: “Ta cứ tưởng
ngươi hận Quân Thư Ảnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.