DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 408

Thanh Lang gnhe vậy liền nhướng mày cười: “ Sở huynh sao lại nghĩ ta

hận hắn? Hắn muốn làm giáo chủ, ta cho hắn làm giáo chủ. Hắn trở về trị
thương, ta cũng dốc lòng cứu chữa. Đã bao giờ ta để hắn phải chịu ủy khuất
chưa?”

Nhìn gương mặt bất động của Sở Phi Dương, Thanh Lang tiếp tục cười

nói: “Ta lớn lên cùng Quân Thư Ảnh, Sở huynh không biết trước đây hắn
đáng yêu thế nào. Một thiếu niên tú lệ, lại hay thẹn thùng…”

“Đủ rồi.” Sở Phi Dương ngắt lời. “Đáng tiếc Thanh giáo chủ lại bị hai

người bọn họ căm ghét.”

“Xin hỏi Sở đại hiệp, bấy lâu nay ngươi sống cùng Quân Thư Ảnh, tâm

tính hắn ra sao ngươi còn không biết?” Thanh Lang mỉa mai. “Hắn vốn tâm
vô tình, không dễ gì lay chuyển được.”

“Vậy mà ngươi lại đến đây cầu xin ta lay chuyển y?” Sở Phi Dương

lạnh nhạt trả lời.

“Được rồi, đừng đấu võ mồm với ta nữa.” Thanh Lang nói. “Nên nhớ,

ngươi cứ ngồi mãi trong địa lao này thì cũng chẳng thể làm được gì, Sở đại
hiệp ngươi không thể chỉ dùng khổ nhục kế là có thể hóa giải hận thù trong
lòng Quân Thư Ảnh được. Ngươi cứ kéo dài thời gian, ta sẽ phản kháng lại
hắn. Đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận.” Thanh Lang xoay người rời đi.

Sở Phi Dương ngửa đầu tựa vào tường, nhe thở dài. Cuộc sống tù ngục

này chỉ càng khiến mong ước của hắn càng thêm mạnh mẽ. Hắn muốn bắt
Quân Thư Ảnh, bẽ gãy cánh y, đập tan dã tâm của y, khiến y không thể rời
đi, để y mất đi tất cả, để y chỉ có thể dựa dẫm vào hắn…

Sở Phi Dương lẳng lặng nhìn Quân Thư Ảnh ở đối diện, bao nhiêu phẫn

nộ, oán hận đều để lộ ra. Hắn không thể tiếp tục tránh, tự lừa mình dối
người được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.