DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 495

Quân Thư Ảnh giật mình, Sở Phi Dương trên tay dụng lực, không cho

Quân Thư Ảnh tránh ra. Tiểu Thạch Đầu ở giữa hai người, nhìn trái nhìn
phải, trong mắt đầy hiếu kỳ.

” Đừng nhúc nhích, để ta ôm một chút.” Sở Phi Dương thấp giọng,

trong thanh âm khàn khàn hiển nhiên không che lấp được sự mệt mỏi.Quân
Thư Ảnh đứng im, nhìn một chút sắc mặt của Sở Phi Dương, khinh thường
nói: ” Không phải chỉ là mấy tên tiểu thâu, cư nhiên lại thành bộ dáng này.
Ngươi đúng là càng ngày càng không còn dùng được.”

Sở Phi Dương cười cười, đón lấy Tiểu Thạch Đầu, nắm lấy tay Quân

Thư Ảnh đặt ở bên môi hôn nhẹ, nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi người nói: ”
Nhiều ngày như vậy, ngươi có nhớ ta hay không.” Quân Thư Ảnh nhếch
miệng cười, cũng không đáp lại.

Sở Phi Dương lại ngiêng người về phía trước, cố nói tiếp:” Ta nhớ

ngươi.” Hắn kề sát vào tai Quân Thư Ảnh, hết sức mờ ám nói: ” Ta nhớ đến
chết…”

Quân Thư Ảnh không thoải mái nghiêng đầu, đoạt lấy Tiểu Thạch Đầu

thối lui một bước: ” Ngươi đi nghỉ trước đi.”

Sở Phi Dương dang đôi tay trống trơn lùi về sau: ” Ngươi đi trước đi

chờ ta ở trong phòng …”

Quân Thư Ảnh ngừng một lát, đen mặt, không được tự nhiên mà quay

đầu đi, hừ lạnh một tiếng. Tiểu Thạch Đầu đưa cánh tay nhỏ bé về phía Sở
Phi Dương quơ quơ, hưng phấn kêu lên, cũng không biết là đang nói tái
kiến hay muốn được giữ lại.

Sở Phi Dương ném qua thứ gì đó, rơi xuống trên đầu Tiểu Thạch Đầu,

liền cười cười rời đi. Tiểu Thạch Đầu hướng trên đầu quơ loạn. Rồi lại với
không tới, ‘A ‘ ‘ A’ kêu loạn. Quân Thư Ảnh bật cười giúp tiểu nhi tử lấy
xuống, hoá ra là một chiếc mũ đầu hổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.