DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 527

Mỗi một lần hoài thai nội lực của Quân Thư Ảnh đều từ từ tiêu tán, cảm

giác cũng khó chịu. Sở Phi Dương tận lực dùng nguồn nội lực chí dương
của mình xuyên qua lòng bàn tay chầm chậm chảy vào cơ thể hắn.

Chẳng biết từ khi nào tư thế đã biến thành Quân Thư Ảnh tựa vào lòng

hắn. Trên cổ bị những lọn tóc mềm mại lướt nhẹ qua, hơi thở thơm mát
dường như quấn quýt vương vấn như có như không, Sở Phi Dương chỉ cảm
thấy có chút khó thở. Tận lực kềm chế lực đạo trên tay, bảo trì sự dịu dàng.

Ngoài cửa sổ có tiếng động rất nhỏ, cắt đứt bầu không khí mờ ám. Sở

Phi Dương mạnh mẽ ngẩng đầu. Tuy cửa sổ đang đóng chặt, nhưng nhãn
thần của hắn giống như mang theo phẫn nộ cùng oán hận, hung ác mà nhìn
chòng chọc.

Quân Thư Ảnh tuy nội lực không còn bao nhiêu, nhưng thanh âm vừa

rồi hiển nhiên cũng kinh động tới y. Y vừa định đứng dậy, lại bị Sở Phi
Dương đứng đậy sớm hơn một chút đè lại xuống giường, sờ soạng một
chút, cười nói ” Có lẽ là lũ mèo hoang quấy nhiễu chuyện tốt của người
khác. Ta đi xem được rồi. Ngươi ở chỗ này chờ ta.” Nói xong liền thong
dong nhẩy ra ngoài cửa sổ, một chút âm thanh cũng không có, chỉ có tiếng
vỗ vào khung cửa, tựa như bị gió lay động.

Cho dù là thần thánh phương nào tới, Quân Thư Ảnh tuyệt không lo

lắng Sở Phi Dương không đối phó được. Nằm dựa tại đầu giường, Quân
Thư Ảnh chẳng biết từ lúc nào thiếp đi.

Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt, xuyên qua song cửa sổ

chiếu vào trong phòng, ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo vô cùng náo
nhiệt. Bên hông còn có một cánh tay vắt ngang qua, ngón tay thon dài đặt
trên bụng y, từ nơi tiếp xúc kia truyền đến cảm giác ấm áp. Rõ ràng thân
hình hai người không kém là bao nhiêu, thế nhưng Sở Phi Dương vẫn cố
đem y ôm vào trong lòng, khiến cho cả hai người đều không thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.