chỉ có nằm mơ mới có thể thấy được a!
” Không biết tục danh đại ca?” Quân Thư Ảnh lại hỏi, đột nhiên như là
bị sặc, ôm ngực ho khan vài tiếng.
Sở Phi Dương hoảng hốt vì y thuận khí, vừa trả lời ” Tại hạ Sở Phi
Dương. Ngươi……. ngươi có thể gọi một tiếng Sở đại ca.”
” Sở đại ca.” Quân Thư Ảnh thẳng thắn giòn thanh mà gọi một tiếng,
còn hướng hắn nở một nụ cười nhàn nhạt mang theo ý tứ cảm tạ, Sở Phi
Dương nhìn thấy tựa như một tiểu tử mới biết yêu, ngực ‘bang bang’ mà
kinh hoàng đập loạn vài cái.
Lãnh tỉnh, lãnh tỉnh. Hắn…….. hắn chỉ là một tiểu hài tử !
Quân Thư Ảnh lẳng lặng ngồi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sở Phi Dương nhìn y, tuy bộ dáng chật vật thê thảm, nhưng kỳ thực vết
thương cũng không nặng. Cùng với bộ dáng thảm thiết mà Cao Phóng thuật
lại cách khá xa. Xem ra bởi vì sự xuất hiện của hắn, dù ít dù nhiều cũng có
chút biến hoá.Bất quá…….. nếu thực sự Quân Thư Ảnh ở trước mặt hắn bi
thảm giống như lời Cao Phóng nói, mặc dù là trong ảo giác, hắn cũng khó
đảm bảo chính mình sẽ không lao ra đem tên đồ bỏ giáo chủ gì đó chém
làm tám khối.
Không biết ngồi bao lâu, cũng không ai lên tiếng nói chuyện. Dựa theo
tính cách Quân Thư Ảnh, đương nhiên không có khả năng y mở miệng
trước. Sở Phi Dương vẫn có chút cảm giác quỷ dị, không biết như thế nào
mới có thể cùng thiếu niên non nớt dường như vừa quen thuộc lại vừa xa lạ
này ở chung.
” Ngươi……”
” Ta…..”