Dương chậm rãi mở mắt, không ngờ một khuôn mặt đột nhiên kề sát lại đây
” Uy, Sở huynh, ta không biết ngươi đối với ta có những…. tâm tư này a.”
Sở Phi Dương hí mắt vừa nhìn, đúng là Thanh Lang, thuận theo tầm
mắt, đã thấy mình nắm chặt tay hắn, cuống quýt buông ra.
” Không cần như vậy a.” Thanh Lang bĩu môi, nhìn Sở Phi Dương đứng
dậy, lại hảo tâm tiến đến vỗ vỗ bụi bặm trên người cho hắn, cười đến mức
thấy răng mà không thấy mắt ” Không ngờ Sở huynh cũng rơi vào trận
pháp. Có thể nhìn thấy Sở huynh chật vật đến nước này, chuyến đi này của
tại hạ thực không tệ.”
Sở Phi Dương lười cùng hắn tính toán, nhìn xung quanh một chút, vội la
lên ” Quân Thư Ảnh đâu?”
” Nga, ngươi yên tâm. Ngươi không có việc gì, y tất nhiên cũng không
có việc gì.” Thanh Lang gẩy gẩy bông tua trên thân kiếm, ” Có điều các
ngươi không biết. Hoa trận này vốn được gọi là Toả tình trận, nếu như một
trong ba chúng ta vào đây, nó đều không có tác dụng. Nhưng ngươi và
Quân huynh hai người hữu tình, lại cùng bước vào trận pháp, lúc này mới
có chuyện để nói.”
Sở Phi Dương lười nghe Thanh Lang nói lời vô ích, vội vã mà đi chung
quanh tìm người.
Thanh Lang nhàn nhã đi sát phía sau Sở Phi Dương, tiếp tục giảng giải”
Trận pháp này cũng không có cách giải, kỳ thực cũng không dễ giải. Phàm
người rơi vào trận, nếu không có ngoại lực tương trợ, chỉ sợ đời đời kiếp
kiếp bị khốn tử bên trong, cũng không ra được. Trong lúc hai người các
ngươi ở trong trận trợn mắt mê mê hoặc hoặc , tại hạ đã thuận lợi đem Lâu
Tiểu Mộng kia trảo lấy, vừa nãy trói thành cái bánh chưng treo ở trên cây
kia…”