“Giáo chủ, đây là tình hình các phân đường gần mấy tháng qua, người
xem qua. Sau việc các đường chủ không an phận bị giết mấy ngày trước,
hiện tại giáo chúng cũng biết điều hơn.” Cao Phóng đem sổ sách đạt trước
mặt Quân Thư Ảnh.Quân Thư Ảnh cầm lấy lật qua lật lại một chút liền gấp
lại để sang một bên: “Ngươi làm là ta yên tâm, sau này không cần đưa ta
xem.” Nói xong nhu liễu nhu mày làm ra một bộ dáng lười nhác.
Cao Phóng chống lên bàn, cau mày xem xét Quân Thư Ảnh, nói: “Tuy
rằng ngươi nói tin tưởng ta làm ta thật vui mừng, nhưng lại không giống
ngươi chút nào”
“Sao?! Vậy như thế nào mới giống ta?” Thiên Nhất giáo nội loạn dần
dần được dẹp yên, Quân Thư Ảnh tựa hồ tâm tình không tồi thản nhiên
cười hỏi lại.
“Giáo chủ ngươi trời sanh tính đa nghi, trước kia bất cứ chuyện gì cũng
không mượn tay người khác, phải chính mình làm thì mới yên tâm. Vài
ngày gần đây… lại dễ tính như vậy.”
Quân Thư Ảnh đang tươi cười đột nhiên ngừng lại, sắc mặt thay đổi hừ
lạnh một tiếng: “Cao Phóng, ngươi càng lúc càng lớn mật.”
Cao Phóng ôm lấy sổ sách rời đi vài bước, ha hả cười nói: “Bởi vì giáo
chủ gần đây không còn động một chút lại đem người hút thành thây khô,
như vậy không đáng sợ.” Nói xong nhẹ nhàng rời đi, thanh âm đinh đinh
đang đang càng lúc càng xa.
Quân Thư Ảnh trầm mặt, hai bàn tay chậm rãi nắm chặt không biết trầm
tư điều gì. Một lát sau lại đứng lên mở cánh cưa ngầm trên tường ra. Đợi
lúc thân ảnh y biến vào bóng tối phía sau bức tường, cánh cửa khép lại chỉ
còn lại căn phòng yên tĩnh.
Ngày mười lăm mỗi tháng là ngày các đường chủ yết kiến giáo chủ, đây
là quy định đã được đặt ra từ lúc thành lập Thiên Nhất giáo, hiện giờ mặc