trọng với tiểu tử này, chứ đối ta lại không đáng giá một đồng. Ngươi nếu
muốn chết cứ việc tiếp tục càn quấy.”
Sở Phi Dương ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng thon dài của Quân Thư
Ảnh đứng khoanh tay dưới ánh trăng, cười lắc lắc đầu, cúi người chui vào
trong rừng.
“Ngươi! Được lắm! Ta hiện tại liền lập tức ném thanh kiếm xuống!”
Nam nhân kia quát to một tiếng.
“Đừng a! Vị đại ca này, ngươi đừng nghe người này nói hươu nói vượn.
Ngươi đã quên yêu cầu vừa rồi hay sao? Ngươi, ngươi chờ Sở đại hiệp một
chút đi.” Sở Vân Phi hét lên, muốn tiến đến phía trước nhưng lại không
dám, căm giận hướng Quân Thư Ảnh kêu la: “Sở đại ca đâu? Phái Thiên
Sơn ta cùng ngươi không có thù oán gì, ngươi lại cố ý đến làm loạn a?”
Quân Thư Ảnh tiếp tục không để ý đến cậu, lại nói với người nọ: “Dám
ném ngươi liền ném đi, cũng không biết kiếm rơi xuống đất trước hay
ngươi rơi xuống đất trước đâu.”
Người nọ xoay tới xoay lui, một ít cát đá bị đạp trúng lăn xuống vách
núi, kiếm trong tay gã cũng suýt rơi xuống theo.
Sở Vân Phi con mắt trừng lớn, nghĩ muốn xông lên phía trước, nhưng
Quân Thư Ảnh lại lao ra trước cậu, bóng dáng như mị*(yêu ma). Nháy mắt
đã tới bên cạnh vách núi. Nhưng hai người còn chưa kịp tới trước mặt
người nọ, phía sau vách núi xuất hiện một bóng người, chỉ là chợt lóe, một
trận gió thổi qua, Sở Phi Dương đã ôm lấy người kia đứng ở trước mặt
Quân Thư Ảnh và Sở Vân Phi.
“Sở đại ca!” Sở Vân Phi giật mình, sau đó là hưng phấn mà tiến lên kêu.
Sở Phi Dương cười cười, tay phải ôm một người quần áo tả tơi, khuôn
mặt dơ bẩn, tay trái đem Hiểu Tinh kiếm đưa cho Sở Vân Phi.