DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 778

Tiểu tử này từ sau lần được Quân Thư Ảnh cứu, toàn bộ đều thay đổi.

Với tính tình ngay thẳng của cậu ta, giả như cậu ta cảm động đến rơi nước
mắt thì còn bình thường chút, nhưng lại thích vân vê ngón tay ngượng
ngùng nhìn Quân Thư Ảnh, rốt cuộc là vì sao đây?

“Phi Dương, hết nước trà rồi.” Quân Thư Ảnh đột nhiên mở miệng nói,

y vốn ngồi tựa ở góc mã xa phía sau Sở Phi Dương, tay cầm đọc quyển nội
công tâm pháp do hắn viết để giết thời gian, xách ấm trà lên lại phát hiện
bên trong trống không, liền lên tiếng nhắc nhở.

“Quân đại ca, để đệ đi pha.” Không đợi Sở Phi Dương trả lời, Sở Vân

Phi đã đến gần tiếp nhận ấm trà, mang ra bên ngoài thêm nước.

“Quân đại ca”, Sở Phi Dương lặp lại, nhíu mày: “Từ khi nào mà hai

người đã thân thiết như vậy?”

Quân Thư Ảnh vẫn cúi đầu giở sách, chẳng quan tâm nói: “Cậu ta

không phải mới chỉ gặp ngươi có vài lần đã kêu Sở đại ca, Sở đại ca sao.
Câu hỏi này của ngươi đến là vô lý. Chẳng nhẽ chỉ có Sở đại hiệp ngươi
mới có thể được người khác kính trọng?”

“Nếu chỉ là kính trọng không thì tốt rồi.” Sở Phi Dương quay đầu khẽ

hừ một tiếng.

Quân Thư Ảnh không hiểu nhìn hắn một cái, cũng không cùng hắn dây

dưa chuyện nhàm chán này, lại tiếp tục nhập tâm vào cuốn sách.

Khi trời bắt đầu tối, mấy người đến một thôn trang nhỏ, trong thôn trang

cũng có một vài nạn dân đói khổ. Sở Phi Dương nghĩ Mai Gia Trang cách
đây cũng không xa, vốn định để mã xa lưu lại, bên ngoài thôn nghèo túng
hoang vu, một đội nhân mã đang từ từ tiến đến.

Đội ngũ kia thật dài, mấy người cầm đầu cưỡi ngựa mặc cẩm phục, thắt

lưng giắt trường kiếm, vẻ mặt nghiêm túc, đều là người có nội lực thâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.