DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 966

Ta có một lần trong lúc vô ý nghe được những lời sư phụ nói, khi đó cái tên
mà sư phụ nhắc đến nhiều nhất, chính là Vong Ưu Cốc này.”

Sở Phi Dương không thể quên cái ngày năm hắn mười hai tuổi đó, lão

nhân từ trước đến nay vẫn vân đạm phong khinh mà lúc này đây lệ nóng
quanh tròng, trong miệng thì thào tên một sơn cốc xa tận chân trời, thở dài
nói với hắn: “Phi Dương a, sư phụ sẽ dạy ngươi một điều. Ngươi có biết
trên đời này, thống khổ nhất là chuyện gì không? Là biết rõ sẽ hối hận
nhưng lại không thể không làm. Là rõ ràng không hề muốn thương tổn y lại
phải ra tay khiến y vạn kiếp bất phục. Là lúc nào ý nghĩ quay trở về cũng
sôi trào trong ngực, nghĩ muốn trở về, nhưng nhất định vĩnh viễn vĩnh viễn
phải rời đi, liếc mắt một cái đã không thể quay đầu lại. Nỗi thống khổ đó
tra tấn ta vài chục năm nay, chỉ cần ta còn sống, nó sẽ không bao giờ
ngừng. Đây chính là sự trừng phạt đối với ta, ta phải sống để gánh chịu.”

Sở Phi Dương yên lặng lắng nghe, những lời này, từng chữ từng chữ

như kèm theo huyết lệ, còn trẻ như hắn không thể lý giải nổi vì cái gì sự
thống khổ kia có thể khắc sâu đến thế.

“Cho nên, không làm những việc khiến mình hối hận thì tốt rồi. Không

muốn thương tổn người ta thì tuyệt đối đừng làm hắn đau lòng, chẳng phải
sao.”

Giọng nói u buồn khi đó vẫn còn văng vẳng bên tai, Sở Phi Dương nhìn

dung nhan đối diện – người hắn thương đến muốn dung nhập cốttủy, đột
nhiên nghĩ hắn thật may mắn, hắn, đã làm được.

Quân Thư Ảnh nghe xong im lặng một lát, nói: “Thì ra ngươi thích lên

nóc nhà uống rượu là vì nguyên nhân này. Ngươi thật đúng là một đồ đệ tốt
a, dạy gì học đấy.”

Sở Phi Dương cười cười, lại nói tiếp: “Sư phụ lúc ấy nhắc tới cái tên

này, trong lòng hắn thương tâm như thế, nhìn qua quá mức trầm trọng, đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.