Sở Phi Dương đi đến xem xét, quả nhiên hắc tuyến trên cổ Phinh Đình
đã biến mất.
“Quả thực đã tốt lên.” Sở Phi Dương hướng Phinh Đình gật gật đầu nói.
Phinh Đình nguyên bản vẻ mặt thấp thỏm không yên nhìn hắn, nghe xong
những lời này cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Sở Phi Dương lại nói thêm vài câu với Phinh Đình, nói cho nàng hiện
Sở Vân Phi đang ở đâu, để nàng ta qua chiếu cố một chút.
Không đợi Phinh Đình mở miệng nói chuyện, Sở Phi Dương liền quay
về phía Giang Tam: “Đưa kiếm đây.”
Giang Tam đem Hiểu tinh kiếm đặt trên hai tay, bức thiết nhìn động tác
của Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương mới vừa cầm thanh kiếm trong tay, lại bị Quân Thư Ảnh
một phen đoạt đi.
“Này, Quân công tử ngươi muốn làm gì?!” Giang Tam có chút nóng
nảy.
Quân Thư Ảnh lạnh lùng xem xét liếc hắn một cái: “Ta sợ ngươi hạ
độc.”
Giang Tam lớn tiếng than thở, Quân Thư Ảnh cũng không để ý tới hắn,
đưa kiếm đến trước mắt kiểm tra.
Sở Phi Dương có phần hứng trí nhìn y xoay qua xoay lại thanh kiếm,
cao thấp tỉ mỉ đánh giá kĩ một lần, lại lôi từ trong tay áo vài bình dược gì
đó, đem Hiểu Tinh kiếm cả trên lẫn dưới xử lý sạch sẽ, mới đưa cho Sở Phi
Dương.