DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 97

sàng đón địch xung quanh, mỉm cười: “Ta không hề có ác ý, ta thề! Ta chỉ
muốn tới gặp đệ nhất võ lâm Trung Nguyên, đại đệ tử của Thanh Phong
Kiếm Phái.”

Tất nhiên không ai tin hắn, cũng không ai đáp lại hắn. Cao Phóng cẩn

thận di chuyển, nhìn xung quanh một vòng, tiếp tục cười nói: “Các ngươi
không tin?! Ta nói là ta kỳ thực tới tìm Sở Phi Dương là có việc riêng, các
ngươi đã tin chưa?”

Tống Lam Ngọc không biết từ nơi nào ra một thanh trường kiếm, chỉ

vào Cao Phóng, nổi giận mắng: “Chết đến nơi còn dám xằng ngôn. Sở đại
ca sao có thể có việc riêng với ngươi.”

Tín Bạch cũng âm trầm mặt, tay khẽ động.

Cao Phóng không để ý nhiều tới bọn họ, hắn đã phát hiện một khe hở

giữa đám người vây quanh, rất nhanh liền di chuyển thân mình vọt tới.
Thân ảnh Cao Phóng đến đâu, chỗ đó liền bám một mảng sương khói cùng
mùi hương thoang thoảng, những người cách hắn ba bước đột nhiên bị mất
hết sức lực, ngã xuống, tạo ra một thông lộ.

Sắp lao ra khỏi vòng vây, lại có một chưởng phong sắc bén theo phía

sau đánh úp lại, Cao Phóng có thể cảm giác được áp lực trầm nặng. Hắn
biết nếu bị trúng chưởng này, không chết cũng mất một nửa mạng sống.
Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, không tránh không né, chịu một chưởng này.
Lồng ngực lập tức có một cơn đau đớn dâng lên như bài sơn đảo hải, nhưng
cũng nhờ lực của một chưởng này mà hắn lao ra khỏi đám người, biến mất
vào núi đá ở đình viện.Tín Bạch đuổi theo. Sở Phi Dương đi đến nhìn
những người đã ngã xuống, may là họ chỉ bị trúng mê dược, không nguy
hiểm đến tính mạng. Tống Lam Ngọc cầm thanh trường kiếm, cũng muốn
đuổi theo, lại bị Sở Phi Dương giữ chặt. Mắt Tống Lam Ngọc đã hơi đỏ
lên, nhìn hắn. Sở Phi Dương vỗ vỗ vai y, ôn nhu nói: “Ngươi không có võ
công, đuổi theo cũng vô ích thôi, ngược lại còn có thể bị hại. Ngươi cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.