DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 99

Nơi này không nhìn thấy ngày đêm, Quân Thư Ảnh không biết mình đã

ở đây bao nhiêu ngày. Dựa theo việc đưa cơm ba bữa một ngày, thì giờ đây
cũng đã gần một tháng. May mà cơ thể không còn phản ứng mãnh liệt như
một tháng trước, cảm giác muốn nôn mửa cũng không thường xuyên nữa.
Nếu không phải nội lực không ổn định khi có khi không, Quân Thư Ảnh
quả thực đã tin rằng hài tử trong bụng đã mất, và mình đã khôi phục hoàn
toàn.

Nơi này làm cho Quân Thư Ảnh sắp nổi điên. Trên vách động có thể

thấy được những dấu trảo hỗn độn, thấm vào trong vết máu mà sự tuyệt
vọng hiển hiện còn rõ hơn sự sợ hãi.

Quân Thư Ảnh vốn tưởng rằng nếu Thanh Lang không đến gặp y, y sẽ

thấy dễ chịu hơn. Nhưng từ đó đến nay đã lâu như thế, ngoại trừ lão nhân
đến đưa cơm hành tung như quỷ mị, một người sống y cũng không nhìn
thấy. Thanh Lang tựa hồ đã quên y hay là hắn muốn nhốt y ở địa lao này cả
đời?! Quân Thư Ảnh không dám nghĩ tới nữa.

Y cũng hy vọng vào Cao Phóng, nhưng đã qua một thời gian dài như

thế, tin tức của Cao Phóng hoàn toàn không có. Tâm tính vốn còn mang
chút hy vọng giờ dần dần đi xuống vực sâu lạnh như băng.Quân Thư Ảnh
không dám nghĩ đến sau này. Không dám nghĩ tới khi sinh phải lo liệu như
thế nào, không dám nghĩ nếu mình cứ bị Thanh Lang nhốt tại nơi này sẽ
biến thành hình dạng gì? Có thể trên vách động sẽ có thêm ấn ký tuyệt
vọng của y?! Ấn ký đó sẽ xen lẫn vào những dấu vết hỗn độn khác, để cho
người kế tiếp bị nhốt trong này nhìn thấy. Nhưng dù vậy, dù là ai có lẽ họ
cũng không thể biết được ấn ký nào là của y.

Càng nghĩ càng tuyệt vọng. Quân Thư Ảnh buộc chính mình phải an

tĩnh lại, tận dụng từng khắc để điều trị nội tức, để cảm nhận nội lực ít ỏi
đến đáng thương vận hành trong cơ thể, khi đó y mới có thể giữ lại được
một tia an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.