DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 978

Sở Phi Dương đột nhiên ôm cổ Quân Thư Ảnh, ngửa mặt lên trời cười

to, trên mặt thực cao hứng phấn chấn, tựa hồ rất thoải mái.

“Ngươi vui cái gì?” Quân Thư Ảnh đẩy hắn ra, tự mình đi tới bờ,

“Chẳng lẽ rơi từ trên cao xuống làm ngươi choáng váng.”

Sở Phi Dương đuổi theo cùng y sóng vai, bĩu môi nói: “Ngươi ngốc rồi

a. Không suy nghĩ gì cứ thế nhảy xuống theo ta. Hiểu hay không cái gì là
núi xanh còn đó chả lo thiếu củi đun.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Quân Thư Ảnh cả ngươi run run, hung hăng

trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, liếc qua một cái. Hai người đã bơi tới vùng
nước nông, Quân Thư Ảnh đi mau vài bước, tới bờ liền té trên mặt đất thở
dốc, thân thể run cầm cập. Nội lực của y luôn luôn âm hàn, lúc này bị ngâm
trong băng thủy thế nhưng không chịu được cả người run rẩy.

Sở Phi Dương lôi thân xác mệt mỏi đến bên cạnh, một phen kéo y:

“Đừng ngồi ở chỗ này, đi lên phía trên một chút, ta giúp ngươi làm ấm thân
mình.”

Môi Quân Thư Ảnh trắng bệch, cả người run run, được hắn dìu tới trước

một đoạn, lại để hắn cởi bỏ xiêm y của chính mình, tiếp theo liền bị khóa
vào một cái ôm thật ấm áp, cùng nhau nằm xuống ven thạch bích tương đồi
khô ráo.

“Ngươi cũng nên cởi xiêm y a, ướt hết rồi, rất lạnh.” Quân Thư Ảnh kéo

kéo nội y Sở Phi Dương, mấp máy nói.

Sở Phi Dương một tay ôm y, một tay cầm tay y lấy ra, cười đáp: “Này,

thế thì hai ta đều trần chuồng. Tuy chỗ này không rõ như ban ngày cũng tùy
thời có thể có người đi ngang qua. Như vậy không tốt lắm.”

Quân Thư Ảnh hướng bốn phía nhìn nhìn, chỉ thấy cách đó không xa

còn có mấy cái cổng tò vò hình vòm cao lớn, tựa như do thạch bích thiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.