DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 979

nhiên hình thành. Bên ngoài cổng tò vò là một cái hành lang thật dài, lúc
này đây chìm vào một mảnh tối đen yên tĩnh.

“Ta chỉ cảm thấy….lạnh. Một lòng có ý nghĩ không đúng đắn rõ ràng là

ngươi, ngươi giả vờ….giả vờ đạo mạo cái gì.” Quân Thư Ảnh run run oán
giận nói.

Y còn chưa dứt lời thì nghe thấy bên ngoài cổng tò vò từ xa truyền đến

một trận tiếng bước chân dồn dập, có người hô to dần dần chạy tới gần.

“Thật là một con rắn lớn a!” Một thanh âm quen thuộc đột ngột vang

lên, cầm theo bó đuốc chạy như điên qua hành lang bên ngoài cổng tò vò.

Một bóng đen thô to gắt gao đuổi phía sau người kia, cũng vèo một phát

chạy qua hành lang, chỉ có thanh âm tê tê còn nhẹ nhàng mà vọng lại, cùng
với một cỗ tanh tưởi phiêu đãng trong không trung.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn nhau, thẳng đến khi

bên ngoài cổng tò vò khôi phục sự yên tĩnh hắc ám ban đầu.

Quân Thư Ảnh im lặng một lát, mở miệng nói: “Đó là….”

Sở Phi Dương thở dài một hơi: “Là Vân Phi a. Đã từng này tuổi rồi, sao

chả bao giờ đem lời nói của ta để ở trong lòng.”

Quân Thư Ảnh không thèm nhắc lại, lui vào trong lồng ngực Sở Phi

Dương để hắn dùng nội lực chậm rãi hong khô quần áo của hai người, rét
lạnh dần biến mất, trong cơ thể bỗng dưng nổi lên sư lo lắng bất an.

Quân Thư Ảnh từ trong lòng Sở Phi Dương đứng dậy, Sở Phi Dương

đem áo khoác của mình cởi ra đưa cho Quân Thư Ảnh, đồng thời cầm y
phục của Quân Thư Ảnh mặc lên, hướng Quân Thư Ảnh nhếch miệng cười
nói: “Chúng ta đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.