DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 1284

đến một cọng tóc của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn sẽ đòi lại gấp mười
lần.

Tịch Tích Chi đi cùng An Hoằng Hàn tới địa lao, đây không phải lần

đầu nàng tới đây, nhưng lần nào cũng cảm thấy ác cảm. Hành lang tối om
không hề có một tia sáng mặt trời, soi rõ lối đi phía trước là ánh sáng từ
những ngọn đèn. Nếu Tịch Tích Chi bị nhốt ở đây một ngày một đêm, xem
chừng nàng nhất định không chịu nổi. Dù sao không nhìn thấy ánh mặt trời,
người ta sẽ cảm thấy cuộc sống ảm đạm không ánh sáng.

Ngô Kiến Phong bị Ngự Lâm quân kéo tới tận cùng địa lao, kẻ bị giam

giữ trong này đều là tội phạm trọng điểm.

Hai Ngự Lâm quân kéo cánh tay Ngô Kiến Phong, cố định tứ chi của

hắn vào giá gỗ.

Tịch Tích Chi vừa nhìn sang góc bên phải, nuốt nước miếng, nơi đó bày

đủ các loại hình cụ. Tịch Tích Chi có thể phân biệt vài cái trong đó, người
đời quen thuộc nhất là ‘Tạt chỉ’, hình cụ chuyên dùng để kẹp ngón tay. Đều
nói tay đứt ruột xót, Tịch Tích Chi vừa nghĩ tới loại cảm thụ này, lập tức sợ
đến mức thu hồi ánh mắt.

“Hắt nước để hắn tỉnh.” An Hoằng Hàn đứng cách Ngô Kiến Phong hai

thước.

Ngự Lâm quân lập tức mang hai thùng nước lạnh từ bên ngoài vào.

Khí trời đã vào thu từ lâu, lúc này hắt nước lên người đặc biệt rét buốt.

Hơn nữa thân thể Ngô Kiến Phong vốn đã có thương tích, đổ nước lạnh
xuống, hắn đau đến giật mình choàng tỉnh, thở hổn hển mấy hơi, từ từ
ngẩng đầu lên.

“Lui hết ra ngoài, không có lệnh của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không

được phép bước vào.” An Hoằng Hàn duỗi một ngón tay, chỉ ra cửa ngục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.