"Câm miệng!" Quát một tiếng, giọng An Hoằng Hàn lạnh lùng, dọa mọi
người sợ tới mức rùng mình một cái.
Khách nhân bên trong nhã gian không chịu nổi khí thế cường đại của
An Hoằng Hàn, tất cả im như ve sầu mùa đông.
Ngô Kiến Phong cõng Lâm Ân, theo sát vào.
Lâm Ân hơi có chứng sợ độ cao, cho nên lúc đặt chân lên sàn nhà, tay
chân còn hơi run rẩy, "Hù... Hù chết lão nô rồi."
"Nhìn chút tiền đồ của ông kìa." Ngô Kiến Phong không đề phòng mà
hừ lạnh một tiếng, nói đầy khinh thường.
Tịch Tích Chi nhìn không quen tác phong của hắn, thừa dịp hắn không
chú ý thì hung hăng liếc xéo hắn một cái. Ỷ vào võ công mình cao cường,
nhục mạ người già trẻ em yếu đuối, cũng không phải là anh hùng.
"Lâm Ân, đưa một túi ngân lượng cho bọn họ." An Hoằng Hàn phủi
phủi vạt áo của mình, sau đó sửa sang lại miếng khăn đen che trên đầu cho
tiểu hài tử.
May mà lúc hắn vận khinh công cố ý dùng tay còn lại đè miếng khăn
đen lại, nếu không đã bị lộ rồi.
Lâm Ân mới hoàn hồn từ dư âm của kinh sợ, liền nghe được câu này,
ngón tay run run luồn vào áo, lấy ra một túi ngân lượng, khách khí mà nói
với những khách nhân kia: "Chủ nhân nhà ta mượn qua, thông cảm cho."
Một túi bạc này có ít nhất một trăm lượng, mấy khách nhân kia nhìn
thấy mà cười như hoa nở. Vốn lần này bao nhã gian tốn không ít tiền, thấy
có người đưa bạc cho bọn họ, ai sẽ mất hứng?