Trong màn lục màu vàng ấm áp, một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau cùng
đi vào giấc ngủ. Gió khẽ thổi bay một góc rèm cửa, vừa hay có thể thấy vẻ
mặt hai người khi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện con chồn Phượng Vân mất tích lại
truyền khắp hoàng cung. Mà lần này vẫn giống lần trước, An Hoằng Hàn
không phái người đi tìm, chỉ hờ hững mà nói một câu :” Chờ chơi đủ tự nó
sẽ về.”
Trước kia ngày nào bệ hạ cũng ôm con chồn Phượng Vân, suốt ngày
gần như không thả xuống đất cho nó đi. Vậy mà bây giờ lại áp dụng chính
sách nuôi thả, bất động không quan tâm tới con chồn Phượng Vân mất tích
mấy ngày.
Có điều đa số người không để chuyện này trong lòng. Bởi vì chẳng qua
con chồn Phượng Vân chỉ là một con sủng vật bệ hạ nuôi. Không có nó, bệ
hạ cũng sẽ không mất đi lạng thịt nào, cần gì phải khổ sở tìm về?
Nhưng đồng thời chuyện con chồn Phượng Vân mất tích cũng thành cái
cớ để rất nhiều người có lòng dùng để tới gần An Hoằng Hàn. Có không ít
quan viên trong triều đình ngày nào cũng phái ra rất nhiều người đi tìm
tung tích nó, mong tìm ra tồi đưa tới trước mặt bệ hạ tranh công.
Có thể được An Hoằng Hàn khen ngợi chính là giấc mơ cả đời của
những người này. Bởi vì chuyện đó nghĩa là bọn họ có được vinh hoa phú
quý, quyền thế địa vị.
Tịch Tích Chi không có chút tính tự giác nào với việc mình dẫn tới rối
loạn. nàng từ từ tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là dụi dụi đôi mắt ngái ngủ,
sao đó cực kỳ không muốn mở ra một đường nhỏ, dò xét mấy lần mới từ từ
ngồi dậy.
An Hoằng Hàn đã mặc xong long bào màu vàng, ngọc quan tơ vàng trên
đầu đã sớm đội xong.