Tịch Tích Chi cố gắng coi thường bàn tay coi mặt nàng như bột mì mà
tùy tiện nắn bóp kia, lòng oán hận mắng, sao hắn thích dùng cách hôn để
trừng phạt như vậy? Trước kia cũng không biết đã hôn bao nhiêu lần, nàng
từ từ thành thói quen. Nàng không xấu hổ chút nào, tiến tới trước mặt An
Hoằng Hàn, hôn một cái lên mặt hắn.
Đôi môi phấn nộn dán sát vào khuôn mặt tuấn tú của An Hoằng Hàn.
Khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười. Xem ra khả năng tiếp thu của
hài tử này không tệ. Trước kia mỗi lần kêu nàng hôn mình đều đỏ mặt, mà
bây giờ mí mắt cũng không chớp một cái.
“Lần này tạm tha nàng. Sau khi trở về nhất định phải học hết bảng chữ
mẫu. Trẫm sẽ kiểm tra bài tập của nàng, đừng nghĩ tới chuyện lười biếng.”
Nói ra lời cảnh cáo cuối cùng, An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi, để nàng
ngồi trong lòng mình.
Xe ngựa từ từ đi về phía trước, cảnh tượng hai bên rất náo nhiệt.
Cách một lúc Tịch Tích Chi lại vén rèm xe nhìn ra ngoài. Suốt ngày
sống trong hoàng cung, ngày nào cũng nhìn thấy tường cao ngói lưu ly, khi
ra ngoài nhìn thấy phong cảnh tự nhiên thì tâm trạng nàng cũng dần trở nên
thoải mái.
Hít thật sâu mấy hơi, bộ dạng nàng say mê.
Núi Du Vân cách ngoại thành không xa, là chỗ đi săn thuộc về hoàng
thất chỉ có hoàng tộc mới được hưởng thụ. Chỗ này chính là nơi tổ chức lễ
đi săn của các triều đại, chỉ có hoàng tộc mới được săn giết động vật trong
núi. Mỗi khi các loài thú trong núi giảm đi, hoặc là chủng loại giảm đi,
hoàng gia cũng sẽ bắt động vật từ chỗ khác tới, sau đó đưa vào.
Cho nên nếu nói ngọn núi nào có nhiều loài động vật nhất thì không
phải là núi Du Vân là không đúng.