sao An Hoằng Hàn đã từng nói bất kể nàng làm chuyện gì cũng đều có hắn
ở đây.
An Hoằng Hàn đã nói như thế thì nàng còn có thể sợ ai?
Nàng bước vào hành cung với An Hoằng Hàn, trăm thái giám cung nữ
đã cung kính chờ đợi từ lâu, đứng thẳng hai bên. Thấy An Hoằng Hàn bước
vào, tất cả quỳ xuống, hô to: “Cung nghênh bệ há giá lâm.”
Giọng nói vô cùng vang dội, chấn động tới mức Tịch Tích Chi móc móc
tai.
Lần lễ săn bắn này không chỉ có đại thần Phong Trạch quốc tới mà cả
người ngoài là Đông Phương Vưu Dục cũng đi theo góp vui.
Cung điện thiết yến mời khách giữa hành cung khá lớn, chỉ riêng chỗ
ngồi đã có hơn trăm.
Lâm Ân kêu mọi người đi vào, tận tâm tận trách duy trì trật tự.
An Hoằng Hàn ngồi chỗ cao nhất. Vì không muốn tách ra với Tịch Tích
Chi cho nên cố ý phân phó nô tài đặt thêm một cái bàn nhỏ bên cạnh. Vì
vậy trong hành cung xuất hiện cảnh tượng như thế này. Trên đài cao, hai cái
bàn một lớn một nhỏ đặt song song nhau. Nam tử anh tuấn lãnh khốc, mê
đảo rất nhiều nữ tử. Mà tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu hấp dẫn ánh mắt
mọi người.
Đặc biệt là mái tóc trắng của Tịch Tích Chi, tựa như tuyết trắng tinh
khiết khiến người ta không dời mắt được.
Nàng nào định chú ý tới ánh mắt của người khác? Lực chú ý của hai con
mắt to sáng lấp lánh đã bị bánh ngọt trên bàn hấp dẫn từ lâu rồi.