Chu quản gia không kiềm được mà nhìn Tịch Tích Chi thêm vài lần.
Lần đầu tiên thấy có người có thể tới gần bệ hạ như vậy, hơn nữa còn ở
khoảng cách gần như thế. Nhìn hành động giữa hai người là biết không
phải chuyện ngày một ngày hai.
Nhớ tới vị Tịch cô nương trong lời đồn gần đây, Chu quản gia đoán
được tám chín phần mười.
Thảo nào bệ hạ thích hài tử này như vậy. Nhìn lông mày đôi mắt, chỗ
nào không khiến người ta yêu mến?
Đi qua con đường tối vắng vẻ, đoàn người An Hoằng Hàn dừng trước
một gian nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ đã có từ rất nhiều năm, gỗ xung quanh đã ngả
màu vàng úa, cùng với rừng cây um tùm xung quanh cũng vô cùng hài hòa
tốt đẹp.
Tịch Tích Chi cố gắng ngóng vào nhà gỗ, lòng nghĩ tới vị thế ngoại cao
nhân theo lời An Hoằng Hàn. Vừa tới gần nơi này nàng đã cảm giác được
một luồng linh khí dồi dào. Rất hiển nhiên có người bố trí trận pháp ở đây,
tụ tập tất cả linh khí xung quanh lại một chỗ.
Chỉ riêng bản lĩnh này người trong nhà gỗ đã đủ để người khác nhìn
bằng ánh mắt khác.
Nhớ năm đó, lúc Tịch Tích Chi vẫn còn trong núi sâu, sư phụ nàng cũng
dùng chiêu này để thay đổi bố cục phong thủy ở chỗ ở khiến khá nhiều yêu
tinh muốn tu luyện không ngừng luồn vào chỗ bọn họ. Nhưng không ai có
thể thành công. Bởi vì sư phụ nàng không chỉ có bố trí trận pháp mà còn bố
trí một mê trận khiến những yêu quái còn chưa tới gần đã chóng mặt mà
chuyển hướng.
“Chẳng lẽ trẫm tới đây cũng không đủ tư cách để Phùng chân nhân ra
ngoài đón giá à?” An Hoằng Hàn yên lặng bình tĩnh đứng trước nhà gỗ,
vừa lên lời là những lời lạnh lẽo thấu xương.