Tịch Tích Chi nghe thấy giọng điệu này thì cảm thấy là lạ. Nếu An
Hoằng Hàn muống hàng phụ hồ yêu thì chắc chắn sẽ nhờ vị Phùng chân
nhân này giúp. Nhưng thái độ của hắn với Phùng chân nhân cũng không
được coi là tốt.
Ngày nào Chu quản gia cũng đều vâng lệnh An Hoằng Hàn phân phó,
cho người đưa thức ăn tới phòng này. Nhưng đến bây giờ cũng không từng
nhìn thấy người bên trong ra ngoài. Mỗi lần lúc ông đưa thức ăn, tới trước
cửa đều là kêu một tiếng. Sau đó đặt thức ăn xuống rồi rời đi.
Có một lần ông tò mò nên để thức ăn xuống, cố ý nấp sau cây đại thụ
cách đó không xa, muốn thấy người trong nhà gỗ rốt cuộc là thần thánh
phương nào.
Nhưng đợi lâu mà người bên trong như biết sự tồn tại của ông, cố ý
không xuất hiện.
Sau đó Chu quản gia từng dò xét nhiều lần nhưng lần nào cũng kết thúc
thất bại. Nếu không phải mỗi lần lúc tới thu bát đũa, thấy thức ăn bên trong
đã hết, ông tuyệt đối không tin trong này có người ở.
“Phùng chân nhân còn làm bộ với trẫm? Chẳng lẽ là muốn cho trẫm chờ
ngươi ba năm ngày mới ra ngoài tiếp giá?” An Hoằng Hàn nói chuyện đối
lập khắp nơi.
Ít nhiều gì Tịch Tích Chi cũng biết tính tình của An Hoằng Hàn, rất ít
nhìn thấy hắn có lúc bất đắc dĩ. Bất kể hắn nói những câu mang tính kích
thích bao nhiêu, người trong nhà gỗ vẫn không hề động đậy. Xung quanh
yên tĩnh như không có bất cứ thứ gì tồn tại.
“Sao không xông vào?” Với năng lực và thủ đoạn của An Hoằng Hàn,
Tịch Tích Chi tỏ vẻ không hiểu.