ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 113

nghe tin má tao chết nữa, còn con em hổng biết nó đâu... Ha, coi thằng nhỏ
kia nó điếc mày ơi...nó vừa đui vừa điếc.

Mụ "mẹ mìn" được gọi tới bàn lấy khẩu cung. Mụ vừa đứng dậy thì

thằng Lai đưa chân đá nghéo một cái suýt té.

"Ác nhơn lắm nghe bà."
"Mấy đứa con nít dang ra. Bà con dang ra cho phường làm việc."
"Đưa hết lên lầu."
Vậy là chẳng còn gì coi, cả bọn kéo nhau ra chợ Cũ. Thằng Hôi bỗng

khóc hinh hích:

"Tao nhớ má tao, thiệt tao nhớ..."
Băng thằng Lai tưởng nó đùa, cuời phá lên. Con Quynh kéo cái quần

rách bươm của nó xuống, cười nữa. Thằng Hủi giữ chặt quần, cũng cười
vang.

.
Sáng thứ Hai, ngày đầu tuần, sau giờ đi làm, con đường Tự Do vắng lắm.

Các tiệm mở cửa muộn, các bà các cô còn phải đi gội đầu, làm tóc, sơn
quết móng tay móng chân, hoặc đi ăn sáng. Họ cần gặp nhau lắm. Bao
nhiêu chuyện để kể với nhau. Cửa tiệm gội đầu, cũng như các địa điểm ăn
sáng, mọi chuyện bí mật nhất, cũng đều bật mí ở đây.

Tuyết Chà thì ngược lại. Nhà cô không phải cửa tiệm, không cần mở cửa,

cô cũng không thích đi ăn sáng ở ngoài. Còn gội đầu, đã có chị Lan, một
tuần hai ngày tới làm việc. Đầu tuần, mấy bà bạn họp ở căn lầu xinh xắn
của Tuyết. Có chị Ngân làm móng tay móng chân đến, có chị Lam, đấm
bóp giỏi một cây. Ăn sáng, sai chị người làm xuống phố gọi, thức ăn thức
uống gì có người bê đến tận nhà. Mấy ngày cuối tuần mệt quá xá. Ăn uống,
đi chơi, đánh bài, nhảy đầm, chỉ có ngày đầu tuần nghỉ ngơi bù lại.

Sáng nay Tuyết Chà hơi bực mình vì ông thầy tới dạy nhạc cho cô con

gái. Cái con nhỏ đần độn mà ông thầy chắc chẳng khá gì hơn... Mấy bài tập
đàn hoài đàn mãi, con nhỏ cứ vấp, cứ sai. Dạy thì vậy chớ ngày lấy học phí
thì dù Tuyết Chà có ngủ muộn đến mấy cũng chờ lấy bao thơ cho được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.