ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 141

thờ thẫn đi vào nhà. Đứng trong bếp, nó nhìn quanh...Ừ, tao cũng không
cần mày nữa đâu. Đồ làm phách. Đồ phách chó. Nghỉ chơi thì nghỉ luôn.
Mình đã tốt với nó mà nó không biết. ..Hừ. Con Lựu lấy cái muỗng, nó gõ
nhẹ lên bếp như gõ vào đầu thằng Hiếng:

"Đồ ngu. Tao không cần mày nữa."
Nó bỏ lên nhà, leo lên giường nằm. Phía sau, trong cái phòng nhỏ, tiếng

máy tivi kêu không thành tiếng, như bị ai bịt miệng. Nó thở dài, ngày nào
mẹ nó và chú nó cũng như vầy hết...còn nó...Hơ, cái thằng Hiếng trông đen
thùi lui như con trâu con mà da nó mềm và mát quá. Hồi nãy...kỳ quá...Nó
cắn chặt ngón tay thật đau để phải kêu lên. Nhưng chán quá, chưa được gì
nó đã bỏ chạy rồi...Hình như chưa được gì hết. Nó cầm cái muỗng lên
ngắm nghía.

Sáng hôm sau, lúc con Lê đi xuống nhà, chị Mùi thấy đũng quần con nhỏ

dính máu. Chị kéo nó lại:

"Ha, Lựu, em sao vậy? Tới đây chị coi."
Con Lựu đi ké né, có vẻ khó khăn.
"Đâu, có gì đâu?"
"Dính máu nè. Thấy đường kinh? Làm gì có...Lựu, em có té đâu không?"
"Không. Em không té."
"Vậy phải nói cho bà biết..."
"Đừng, chị đừng nói..."
Lúc lên dọn dẹp giường cho tiểu thư, chị Mùi thấy dưới gối có cái

muỗng. Chị ngao ngán lắc đầu.

Trong phòng, Bảnh và bà chủ còn ngủ say như chết. Điệu này, cơm chiều

lại kể như là bữa cơm trưa nữa. Hôm nào chiếu phim trên lầu, sáng ra, cả
Bảnh và bà chủ như người bị bệnh sốt thương hàn mới dậy...

Cứ như vậy, con Lựu không hư sao được. Nhưng chị biết chị phải làm

sao rồi. Cứ bưng tai, bịt mắt, câm họng lại là được yên thân. Dại gì mà xía
vô chuyện nhà cán bộ. Chị chỉ gặp thằng Hiếng bắt nọn nó. Thằng nhỏ
khóc như cha chết mẹ chết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.