ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 153

Nó nói mà hai hàm răng cứ va vào nhau. Nó đã thấy chú Bảnh đánh mẹ

nó sáng nay, chú Bảnh cũng có thể đánh nó.

"Đi về".
Nhìn quanh, bọn tiểu yêu đã biến đâu hết. Con Lựu lấm la lấm lét đi theo

chú Bảnh trở vô nhà.

"Chị Mùi đem gà mên xuống, bỏ ra tô đem lên cho bà."
Chị Mùi tính bĩu môi nhưng thấy mặt Bảnh như đang muốn ăn sống ai,

vội cầm gà mên đi một mạch xuống bếp. Bảnh lôi con Lựu lên lầu.

"Con chỉ đi chơi thôi mà..."
"Đứng đó. Em ra đây coi con này..."
Bà Ngọc Hoa đi ra.
"Nó dám đi chơi với đám bụi đời đầu đường xó chợ. Em không dạy nó

nó sẽ hư..."

Giọng bà Ngọc Hoa chán ngán:
"Thì nó đã hư rồi..."
Bà đi lại, túm con nhỏ lên như xách một con nhái. Bảnh hầm hầm bỏ đi

xuống nhà. Trên lầu vọng xuống tiếng la tiếng khóc của cả bà Ngọc Hoa và
con gái.

"Tao đã khổ rồi, mày còn làm khổ tao...."
"Má ơi, con lạy má, con chừa rồi. Con không đi chơi với bụi đời nữa.

Con lạy má, má ơi, con đau quá. Đau quá má ơi..."

Đợi một lúc Bảnh mới lên lầu, kéo con Lựu bảo đi xuống nhà, còn hắn

dỗ dành Ngọc Hoa:

"Thôi để từ từ dạy con, em. Em ăn tí gì đi..."
Bà Ngọc Hoa gục xuống khóc nức nở. Bảnh ôm lấy bà vuốt ve:
"Tin anh đi, anh sẽ không để con hư...Nó còn nhỏ, mình từ từ dạy nó...Đi

em. Ăn tí gì nhé. Ăn rồi mình nghỉ trưa."

Hắn gọi lớn:
"Chị Mùi, đem phở lên cho bà."
"Có ngay, thưa ông chủ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.