ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 154

Tiếng trả lời của chị Mùi như một lời hạ nhục. Bảnh nuốt xuống. Không

sao mà. Đâu lại vào đó. Miễn sao, tối ngày mai, mẹ hắn sẽ ung dung bước
vô cái nhà này mà ai cũng vui vẻ hết.

Buổi chiều, Bảnh đã làm hòa được với chị Mùi. Thì cũng chỉ là tiền thôi.

Chị Mùi cũng như hắn, giống nhau y hệt ở chỗ tham tiền, nhưng mỗi người
có một cách. Từ nay phần của hắn sẽ hao hụt, nhưng hắn biết không thể
làm gì hơn.

Đêm hôm đó, bà Ngọc Minh êm rơ trong vòng tay của Bảnh.
"Nhé, em nhé, em đừng làm mẹ buồn!"
"Thì do ở anh ăn ở với em...."
"Anh ăn ở với em như nào em đã biết mà. Mẹ anh khổ lắm, chồng chết

từ khi còn trẻ, ở vậy nuôi con cho tới ngày nay. Mẹ anh cực khổ lắm chứ
không như mẹ em đâu...bà ngoại mấy đứa số sướng..."

Bà Ngọc Hoa dấu tiếng thở dài...Bà nhớ tới ông dượng ghẻ, nhớ gốc gác

ba cha bảy mẹ của mình. Bảnh hôn hít bà cho qua đi:

"Nhé, anh biết em thương anh mà. Anh cũng thương...thương đây này,

thương đây này..."

Bà Ngọc Hoa run lên. Khi giận bà cũng run, mà khi khoái cảm bà còn

run nhiều hơn. Bảnh khác xa ông chồng cũ...Lúc này thì ông trời có sập bà
cũng chẳng cần biết nữa. Trên mái nhà, mấy con mèo vờn nhau kêu thảm
thiết như muốn gào thi cùng tiếng kêu ú ớ của bà Ngọc Hoa.

Trong đôi mắt nhắm nghiền của Bảnh, bóng một con tầu đang xầm xập

đâm tới, hắn mơ hồ tiếng bà mẹ kêu, vẫy hắn.

° ° °

Chuyến tàu suốt sẽ ghé ga Bình Triệu vào khoảng 9 giờ. Nhưng cái đồng

hồ xã hội chủ nghĩa, dây thiều làm bằng dây thun, nên nó cứ chạy ngược
kim đồng hồ, trễ dăm ba tiếng là chuyện thường.

Bảnh đến sớm từ lúc 8 giờ để gặp thằng em trước. Hai anh em ngồi ở

một quầy cà phê lộ thiên, bên cạnh những hàng quán mọc lộn xộn, hủ tíu,
bánh canh, cơm sườn, cơm tấm, bánh canh giò heo, bún bò, cùng với hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.