ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 160

"Có một căn phố ở đường Tự Do này, ông tướng cũng còn ham. Mẹ

chẳng biết gì hết."

"Thế à. Anh Cả đừng chấp bu quê mùa..."
"Khổ quá, đừng có xưng bu được không?"
"Ừ, thì bu...à, mẹ đã biết gì đâu. Anh Cả đừng trách."
Cánh cửa sắt kéo ra. Chỉ có chị Mùi mặt mày còn ngái ngủ.
"Bà đã về, chị Mùi."
"Thưa Bà."
"Dạ, chào cô."
Bảnh gắt:
"Đây là chị Mùi, giúp việc cho vợ chồng con..."
"Giúp việc, bu cứ tưởng chị ấy...."
Bảnh thở ra, lắc đầu. Chị Mùi cố gắng giữ để khỏi bật cười:
"Mời bà. Bà đưa cái hòm cho con."
"Ừ. Chị hộ tôi một tay. Chị tử tế quá."
"Bà đâu?". Bảnh hỏi.
"Dạ bà chờ không được nên đi ngủ lâu rồi. Có dọn cái phòng trong cho

bà ở. Mời bà theo con."

Bà cứ ngỡ là mình ngủ mơ. Anh Cả giỏi thật. Trong Nam giàu có quá.

Hồi chưa thống nhất, nghe tuyên truyền mặc dù đã nhiều kinh nghiệm,
nhưng vẫn hãi hùng. Toàn nhà tranh vách đất, đâu đâu cũng đồng khô cỏ
cháy, trẻ con thiếu ăn chết như nạn đói năm Ất Dậu. Bây giờ bà chính mắt
nhìn thấy, ít học, ngu dốt như bà cũng nghĩ ra, à, quân cướp có bao giờ
thèm đi viếng nhà kẻ nghèo khó. Ở ngoài Bắc, dân phải đổi câu "nói dối
như cuội" thành "nói dối như Vẹm".

Bà nhìn quanh, cả một căn phòng lớn bày kín bàn ghế. Chúng nó mua

bán kiểu gì đây? Bà không kịp hỏi, vì Bảnh đã đẩy bà vào trong:

"Khuya lắm rồi, mẹ. Mẹ cất hành lý, rửa mặt rồi đi ngủ..."
"Thế chị ấy..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.